Cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới, trên đường đuổi theo Cố Kinh Mặc lại gặp được người này, người này vậy mà còn giúp Cố Kinh Mặc.
Tu vi Hóa Thần kỳ, dáng người hoàn hảo, một mái tóc trắng kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng, linh căn đơn hệ thổ, trên người không mang bội kiếm.
Những yếu tố này kết hợp với nhau sẽ dễ dàng liên tưởng tới truyền kỳ của Tu Chân giới —— Già Cảnh thiên tôn.
Già Cảnh thiên tôn bế quan tại Thanh Hữu hơn trăm năm, trong thời gian này chưa hề bước qua cánh cửa Thanh Hữu tự.
Tính ra thì Già Cảnh thiên tôn đến Thanh Hữu tự lúc Cố Kinh Mặc chỉ mới Kim Đan kỳ, cũng không nổi danh ở tu chân giới, một vãn bối mà thôi.
Đến khi Cố Kinh Mặc trở thành Ma Tôn tung hoành có tên tuổi thì Già Cảnh thiên tôn vẫn luôn bế quan chưa từng xuất quan.
Hai người này vốn không có giao thoa nào mới đúng, vì sao Già Cảnh thiên tôn lại bảo hộ Cố Kinh Mặc?
Điều tra?
Điều tra chuyện gì?
Tính cách Cố Kinh Mặc thẳng thắn bộc trực như vậy, trên người còn có câu đố nào hay sao?
Nếu như Già Cảnh thiên tôn liên thủ với Cố Kinh Mặc, thực lực hai người này đủ để rung chuyển toàn bộ Tu Chân giới!
Tu giả Nguyên Anh kỳ tự biết hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Già Cảnh thiên tôn, dứt khoát không sử dụng linh lực, mấy động tác nhỏ này chắc chắn sẽ chọc giận Già Cảnh thiên tôn.
Hắn cố gắng giả bộ bình tĩnh nhìn Già Cảnh thiên tôn cười nói: "Là vãn bối có mắt không thấy thái sơn, không biết ngài ở chỗ này."
Huyền Tụng vẫn mím môi như cũ, ánh mắt thanh lãnh nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn chỉ có thể nuốt nước bọt, sau khi suy tư một lát thì giải thích: "Thật ra vãn bối là thủ hạ của Ma Tôn, là một trong các cung chủ Thiên Trạch tông, từ xa thăm dò thấy khí tức của Ma Tôn cho nên mới đuổi tới đây.
Nếu có điều gì quấy rầy, vãn bối có thể lập tức rời đi."
Huyền Tụng nâng tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại vẩy một cái, mặt đất dâng lên hàng ngàn trùy đá.
Trùy đá này giống những nhũ băng dưới mái hiên mùa đông, nhưng rắn chắc sắc bén hơn, lơ lửng quanh thân Huyền Tụng tản ra cảm giác uy áp.
Những trùy đá lớn dày đặc như giọt mưa, bất động trên không trung vận sức chờ phát động.
Ngữ khí Huyền Tụng như mây khói chiều tà, tản mát nhàn nhạt: "Thủ hạ của nàng?"
Hắn ngay lập tức gật đầu tán đồng, khẩn trương đến toàn bộ cơ mặt đều mất tự nhiên: "Vâng! Vãn bối liền cáo lui..."
"Thủ hạ của nàng lúc thấy nàng đấu pháp lại không giúp đỡ, đến khi nàng té xỉu mới vội vã đuổi theo?"
Hắn lúc này nghẹn lời, biết được mình nói dối không thể gạt được lão bất tử Già Cảnh thiên tôn này, vì thế không chần chờ nữa, sử dụng độn thổ thuật sở trường của mình chạy đi.
Huyền Tụng đã sớm phòng ngừa, hàng ngàn trùy đá cùng công kích về phía hắn.
Năng lực điều khiển vật và pháp thuật hệ thổ của tu vi Hóa Thần kỳ dĩ nhiên vô cùng nhuần nhuyễn, tu giả Nguyên Anh kỳ không có cách nào thoát khỏi phạm vi công kích của Huyền Tụng.
Tiếng ầm vang đội, gió mạnh nổi lên bốn phía, rừng cây rì rào, mặt đất chấn động.
Dưới uy áp của linh lực cường đại mặt đất nứt gãy thành những đường rãnh so le không đều.
Trùy đá đâm sâu vào trong đất, sừng sững đứng im, chỗ mặt đất bị trùy cắm vào xuất hiện rạn nứt, giống như mạng nhện kéo dài bốn phía.
Mặt đất như gặp địa chấn vỡ vụn ra, sơn hà nghịch chuyển.
Tu giả Nguyên Anh kỳ chật vật chạy trối chết, thế nhưng lại chạy không nỗi ba trượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!