Đấu giá vừa bắt đầu, tu giả cao giai trong phòng đấu giá liền có thể cảm nhận được trong hội trường có mấy cỗ sức mạnh đang âm thầm đấu đá.
Dám can đảm ra tay trường hợp này thì đều có tu vi Hóa Thần kỳ.
Đại diện cho Duyên Yên các tham dự đối kháng, dĩ nhiên là Lý Từ Vân.
Lần này tham gia màn đấu giá có rất nhiều tu giả Hóa Thần kỳ.
Đầu tiên là vị trong Duyên Yên các này, kế đó là ba người Đinh Du bên kia, đây là những người Cố Kinh Mặc biết.
Dĩ nhiên còn có các tu giả khác che giấu hành tung, âm thầm đến đoạt bảo, ngay cả tu giả Hoá Thần kỳ trấn giữ Tam Tràng cũng sẽ toạ trấn ở hội trường, an tĩnh ngồi ở nơi nào đó.
Cố Kinh Mặc đứng trong đội ngũ đệ tử Duyên Yên các có chút khó chịu, cái chính là do những đệ tử khác đều đứng quá đoan chính, nàng muốn tìm một chỗ dựa vào sẽ không ổn, chỉ có thể cùng đứng thẳng tắp ở đấy, đứng một lúc liền đau lưng.
Nàng tình nguyện cùng người khác đấu pháp, cũng không nguyện ý quy củ đứng ở đây, rất khó chịu.
Huyền Tụng thấy Cố Kinh Mặc khó chịu, truyền âm riêng cho Lý Từ Vân: "Nàng đứng mệt rồi."
Lý Từ Vân đưa tay xoa xoa lông mày, có chút khó xử, truyền âm trả lời: "Chẳng lẽ con lại mời nàng ấy đến bên cạnh con ngồi? Cũng không thể lộ liễu như thế chứ?"
"Ngươi xem mà làm."
Lý Từ Vân ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trưởng giả trang nghiêm đến, nói: "Ngươi tới canh cửa đi, đề phòng có người tự tiện xông vào."
Cố Kinh Mặc thấy hắn chỉ vào mình, lập tức vui tươi hớn hở ra gian ngoài canh chừng truyền tống trận.
Gian ngoài chỉ có một cái cửa sổ nhỏ có thể thấy rõ sân bán đấu giá, cũng may giọng nói giới thiệu pháp bảo đầy đủ rõ ràng, Cố Kinh Mặc nhìn qua cửa sổ nhỏ tùy tiện lướt vài lần là được.
Nàng đứng một hồi, lại bắt đầu ngáp, hôm nay dùng đan dược cực phẩm cơ thể của nàng thật ra không thấy khó chịu nữa, chỉ là vẫn mệt rã rời như cũ.
Nàng đứng ở nơi có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, dựa vào vách tường, thân thể lung lat, đứng mà vẫn muốn ngủ thiếp đi.
Huyền Tụng quay đầu nhìn thoáng qua, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng, đứng bên cạnh Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc buồn ngủ nên không để ý, người còn lắc lư qua lại.
Ngay lúc Cố Kinh Mặc ngã xuống Huyền Tụng để nàng tựa trên vai mình.
Hắn đã phòng bị tốt, nếu Cố Kinh Mặc lại cháy hắn sẽ lập tức bày kết giới ra, không ngờ chờ một lúc sau mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Cố Kinh Mặc quá mệt mỏi, nhắm mắt lại liền tiến vào mộng đẹp, hoàn toàn không biết mình đang dựa vào ai.
Không nhận ra là ai nên cũng không thẹn thùng, đương nhiên sẽ không đốt lửa.
Huyền Tụng có chút không ngờ tới, hơi quay đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang tựa trên vai mình của Cố Kinh Mặc, tóc tai đã cố gắng chỉnh trang như vậy vẫn có chút rối loạn, vài sợi tóc nhẹ nhàng cọ qua cằm của hắn, dịu nhẹ êm ái, có chút cảm giác lơ đãng.
Hắn đưa tay đè vài sợi tóc kia xuống, nó lại quật cường vểnh lên.
Hắn đành phải nhẫn nại cho mấy sợi tóc quấy rối, vẫn đứng thẳng tắp.
Nhiệt độ trên người Cố Kinh Mặc xuyên thấu qua pháp y truyền qua hắn, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người nàng nóng hơn người bình thường một chút, cũng không biết do trạng thái của nàng không ổn, hay tu giả linh căn hệ Hỏa đều sẽ như vậy.
Hắn ngửi thấy hơi thở mang hương vị của Cố Kinh Mặc, hương thanh đạm, còn có mùi một số thảo dược, có lẽ gần đây nàng đều ngâm mình trong thuốc.
Sợi tóc mềm nhẹ như mây, thân thể thướt tha ấm áp, hắn bị mùi của nàng thấm đầy hơi thở, làm cho bên cạnh hắn là nàng, trong đầu hắn cũng là nàng.
Nam nhân m nghiêm túc hiếm khi cười, suy nghĩ đột nhiên bị rối loạn, lồng ngực nhảy nhót, cảm xúc lạ lẫm như vậy làm hắn không biết làm thế nào.
Đấu giá vẫn đang tiếp tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!