Sau khi Cố Kinh Mặc thu thập đám người kia thì cầm theo thịt thú rừng trở lại, nói với Hoàng Đào: "Tiếc là không còn thừa bao nhiêu."
Bộ dạng tuỳ tiện kia, làm cho Hoàng Đào hoài nghi đám người to con kia là làm từ bông vải.
"Cám ơn! Không sao cả!" Hoàng Đào vội vàng cảm tạ.
Kỳ thật nàng rất thích gặm xương nhưng bây giờ răng không đủ sắc bén, nàng không gặm xương nhiều nữa, quả thực có chút tiếc nuối.
Với lại, những thức ăn còn lại này cũng đủ cho nàng ăn mấy ngày.
"Chi bằng ngươi đi uống rượu cùng bọn ta đi!" Cố Kinh Mặc xách theo bầu rượu đề nghị với Hoàng Đào, mỉm cười nhẹ nhàng khoan khoái, dung mạo rực rỡ cũng phai nhạt mấy phần.
"Ta...! Không có linh thạch..." Hoàng Đào xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, mua không nổi rượu.
"Mời ngươi, đến đây đi." Cố Kinh Mặc hào sảng mời chào, Hoàng Đào lập tức đồng ý, đi theo Cố Kinh Mặc đến nơi bọn họ uống rượu trước đó.
Hoàng Đào cầm bầu rượu nhấp một ngụm nhỏ, vẫn cay đến trào nước mắt.
Cố Kinh Mặc nhìn dáng vẻ của nàng cảm thấy thú vị, cười to không ngừng: "Đinh Du, ngươi có thấy nàng thật đáng yêu không?"
"Ngươi chắc không phải là đối với nữ tử..." Đinh Du đột nhiên nhíu mày, thật sự là lúc nào Cố Kinh Mặc cũng phá lệ quan tâm đối với nữ hài tử làm Đinh Du cảm thấy rất kỳ quái.
"Nếu ta có ý với nữ tử, mục tiêu đầu tiên sẽ là ngươi, bằng không thì sẽ có lỗi với vẻ đẹp này của ngươi rồi."
"A, vậy ngươi cách cái chết cũng không xa đâu." Đinh Du uống một ngụm rượu, "Nói đến thì ngươi đúng là không gần nam sắc, chưa từng thấy ngươi hứng thú với nam nhân nào."
"Ta ấy à...! Đoán chừng ngày sau sẽ chỉ gặp người như tiên trên trời mới động tâm." Cố Kinh Mặc vẫn cười sang sảng.Ở bên trong hồi ức, Huyền Tụng thậm chí có thể đứng bên cạnh Cố Kinh Mặc.
Chỉ tiếc những người trong hồi ức không phát hiện được sự xuất hiện của kẻ ngoại lai không thuộc về hồi ức, chỉ dựa theo ký ức nguyên bản mà lặp lại mọi chuyện đã từng xảy ra.
Sau khi Cố Kinh Mặc xuất hiện, hắn liền đứng phía trước Cố Kinh Mặc nhìn nàng mặt mày hớn hở mà nói chuyện, khóe môi giương lên.
Người giống như tiên trên trời?
Hắn giống vậy ư?
Ừm, ánh mắt quả thật không tệ.
Huyền Tụng hiếm khi tỏ ý tán đồng.Trong hồi ức.
Bốn người ngồi cùng một chỗ, Cố Kinh Mặc và Đinh Du trào phúng lẫn nhau, uống vào liền làm ầm ĩ lên, thậm chí còn so vài chiêu ngay trên bàn rượu.
Nói đến thì, Đinh Du là đơn linh căn hệ Thủy, Cố Kinh Mặc là đơn linh căn hệ Hỏa, hai người đúng là như nước với lửa.
Nam tử vẫn luôn im lăng bên cạnh hình như tên là Tiểu Tu Nhi, Hoàng Đào nghe Đinh Du gọi hắn như vậy.
Nàng nhìn ba người này, tay cầm bầu rượu uống từng ngụm nhỏ, tửu lượng nàng không tốt nên trong chốc lát liền say.
Một con chó vừa mới thành người không lâu hoàn toàn không biết uống rượu là sẽ say.
Sau khi say rượu nàng bắt đầu khóc, nói chuyện không lưu loát mà gọi tên tiểu chủ nhân, kể hết chuyện của mình.
Mặt khác ba người kia chắp vá thông tin từ những lời vụn vặt của nàng cuối cùng cũng hiểu trên người Hoàng Đào phát sinh những chuyện gì.
Đinh Du nghe xong chống tay ở mép bàn thở dài: "Ai mà không như vậy chứ, năm đó ta không phải cũng hiệp trợ người ngoài giết ân nhân cứu mạng của ta sao? Còn bị một tên hỗn đản trêu đùa như một con khỉ.
Lại nói nàng."
Đinh Du chỉ vào Cố Kinh Mặc nói: "Nàng ta, ngày trước thật sự không biết làm sao mà sống sót, chuyện nàng trải qua không nhẹ nhàng hơn ngươi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!