Chương 37: Tóc Dài

Gần đến trưa, ánh sáng trong suốt từ song cửa sổ chiếu vào trong phòng chế dược, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá in bóng lên mặt đất một tấm lưới loang lỗ.

Có lẽ vì rảnh rỗi không có việc gì làm nên không khí trong phòng có chút lười biếng và thư thái, thời gian như trôi chậm hơn, mặt trời chiếu sáng cả phòng, yến lạc bên ngoài, ngoài sân mọc từng đám rêu phong, sơn cốc ngăn cách với bên ngoài, trong cốc chỉ toàn là cảnh xuân.

Trong phòng chế dược đốt huân hương, khói mỏng lượn lờ bay từ từ trong không khí.

Huyền Tụng ngồi ở bàn đọc y thư của Tố Lưu Quang cốc, rõ ràng biết pháp thuật nhất duyệt ngàn sách lại không dùng mà lười biếng lật từng tờ một xem, có lẽ vì để giết thời gian mới tùy tiện tìm sách mà đọc.

Cố Kinh Mặc và Hoàng Đào ngồi cách đó không xa, hai người đều đang mài thuốc thành bột.

Hoàng Đào hiển nhiên thuần thục hơn so với Cố Kinh Mặc, không bao lâu liền mài xong: "Ta đi đưa cho ca ca."

Nói xong bưng bình thuốc đi tìm Vân Túc Nịnh.

Cố Kinh Mặc lúc sau cũng mài xong, lấy mấy cái lọ trên bàn đổ thuốc nước với thuốc bột lại với nhau quấy đều, quấy đặc như hồ mới thôi.

Nàng đứng dậy lấy một cái bàn chải nhỏ trên kệ, bưng bình thuốc đến trước mặt Huyền Tụng, dùng bàn chải bôi thuốc cao lên đầu Huyền Tụng.

Huyền Tụng dĩ nhiên không đồng ý, nghiêng người né tránh, đồng thời lạnh giọng nói: "Tránh ra."

Bộ dạng thiếu kiên nhẫn này giống như đại nhân xua đuổi đứa trẻ hồ nháo.

Cố Kinh Mặc không chịu rời đi, giới thiệu với hắn: "Đây là thuốc ta tự mình điều chế, ta muốn đặt tên cho nó là cây khô gặp mùa xuân."

"Rất tốt, đem tới cây khô thử một chút đi."

"Hiện tại số lượng ít, ta muốn thử trên đầu của ngươi trước xem hiệu quả như thế nào đã."

"Tránh ra." Huyền Tụng đưa tay ngăn cản Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc khăng khăng bôi lên, đồng thời uy hiếp: "Nếu ngươi không để cho ta bôi, bây giờ ta liền phóng hoả thiêu ngươi."

"..."

Huyền Tụng sống một ngàn chín trăm năm, thuở nhỏ vốn nhờ linh căn ưu việt mà được Duyên Yên các nhìn trúng.

Sau khi trải qua trắc trở ở Nhân giới, hắn từ bỏ thân phận người phàm, gia nhập Duyên Yên các làm đệ tử nội môn, cũng là một đường thông thuận.

Trong cả hai giới đều là người được kính ngưỡng.

Hắn nhanh chóng thành người nổi bật ở Duyên Yên các, thu đồ đệ cũng cực kì hà khắc, chỉ nhận đồ đệ đơn linh căn hệ Thổ ngộ tính không tệ, thà thiếu chứ không ẩu, nhiều năm như vậy cũng chỉ có hai đồ đệ mà thôi.

Hắn nhận tôn kính ngàn năm nay ở Tu Chân giới, không người nào dám ở trước mặt hắn mà lỗ mãng, hắn chưa từng trải nghiệm qua chuyện người khác thoa thuốc lung tung trên đầu của hắn.

Còn không biết là thuốc gì.

Thế mà hắn lại lưu lạc thành người thử nghiệm thuốc.

Lúc trước khi hắn cùng bằng hữu cũ nói chuyện phiếm, thấy chất nữ của bằng hữu thắt bím trên đầu hắn ta, hắn lúc ấy vô cùng ghét bỏ, cảm thấy bằng hữu quá mức dung túng đến mức không còn tôn nghiêm tu giả nên có.

Nhưng bây giờ hắn lại đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặc cho một nữ tử hồ nháo trên đầu mình.

Thật là làm càn!

Kể cả phật tử không có tóc, cũng không thể gọi là cây khô, đây là không tôn trọng!

Huyền Tụng cầm sách trong tay, mím chặt môi, luôn cảm thấy hắn nên ngăn Cố Kinh Mặc lại, nếu cứ dung túng như vậy sau này Cố Kinh Mặc sẽ càng ngày càng quá phận.

Ngay lúc hắn còn đang xoắn xuýt, Cố Kinh Mặc đã lanh lẹ mà thoa xong thuốc, đồng thời vận công giúp hắn hấp thụ, không bao lâu da đầu đã hấp thụ hết dược liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!