Chương 33: Toạ Hoá

Toạ hoá là tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết.

Viên tịch trước kia chỉ việc đức Phật qua đời, sau này khi các tăng ni mất cũng gọi là viên tịch.

(Nguồn: cổng thông tin Phật giáo trực thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam).

———

Ngồi ở một bên khác của Già Cảnh thiên tôn là một nam tử mặc đạo bào xanh khói, lúc này nhẹ giọng nói: "Sư phụ, đồ nhi nguyện ý đi cùng sư huynh."

Già Cảnh thiên tôn gật đầu đồng ý: "Có thể."

Lý Từ Vân nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm, tê liệt ngồi trên ghế, thân thể nghiêng ngả, không ngồi thẳng người.

Chủ động xin đi chính là nhị đồ đệ của Già Cảnh thiên tôn, Hoa Gian Thiên tôn

-- Nam Tri Nhân.

Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân tính cách một trời một vực, một người lười nhác phóng đãng, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Một người nội liễm trầm ổn, dáng vẻ giống hệt sư phụ, lúc nào cũng được mọi người gọi là tiểu Già Cảnh.

Cũng may tính tình Nam Tri Nhân tốt hơn Già Cảnh thiên tôn nhiều, chí ít không hay bắt bẻ, cũng sẽ không động một chút lại khó chịu, còn thường giúp xử lý sự vụ trong môn.

Chưởng môn đưa tay tiếp nhận con sâu trong cái bình đất, trong lòng ngũ vị tạp trần, chuyện này dường như không thể không đồng ý.

Con sâu này dạy dỗ tốt cũng là bảo bối, nhưng con hắc xà kia quả thực khó giải quyết, trấn trụ nó cũng đủ khiến bọn họ thương gân động cốt.

Già Cảnh thiên tôn thấy vẻ mặt của hắn như thẻ trời sắp sập, thở dài: "Vãn Chiếu, sau khi lấy lộng thanh thảo thì tùy tiện dạy bọn họ trận pháp hoặc là công pháp gì đó, hỏi xem bọn họ muốn học cái gì, ta về Thanh Hữu tự đây."

Lý Từ Vân nhìn Già Cảnh thiên tôn đứng dậy chuẩn bị rời đi, biểu tình lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà sụp đổ.

Đầu tiên muốn hắn và sư đệ đi đấu với hắc xà, đánh xong có bình yên vô sự hay không cũng không biết, xong rồi còn phải dạy bọn họ công pháp?

"Được rồi, sư phụ." Lý Từ Vân miễn cưỡng trả lời: "Con muốn cái pháp khí trấn ma kia của người..."

"Hửm?" Già Cảnh thiên tôn dùng ngữ khí uy hiếp hỏi lại.

"Không muốn nữa." Lý Từ Vân nhanh chóng ngậm miệng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Già Cảnh thiên tôn đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàn thành việc cần làm, ở lại nơi này cũng không cần thiết.

Lúc này chưởng môn Duyên Yên các đột nhiên ngăn hắn lại, quỳ xuống cầu: "Cầu sư tổ tọa trấn Duyên Yên các!"

Thiếu uy nghiêm trước mặt các môn phái khác cũng không sao cả, chỉ cần có thể giữ Già Cảnh thiên tôn lại, cái quỳ này cũng đáng.

Hắn hi vọng Già Cảnh thiên tôn không muốn về Thanh Hữu tự nữa, ở lại Duyên Yên các tọa trấn, như vậy mọi người càng an tâm hơn.

Môn phái rõ ràng có tu giả có tu vi cao nhất Tu Chân giới, vị sư tổ này lại sống lâu dài ở Thanh Hữu tự, các tu giả Duyên Yên các sao có thể cam tâm?

Bọn họ vẫn hi vọng Già Cảnh thiên tôn ở lại Duyên Yên các, như vậy sau này có việc gì cũng không cần phải đến Thanh Hữu tự quỳ.

Già Cảnh thiên tôn chưa vòng qua chưởng môn Duyên Yên các đi ra.

Chưởng môn nhìn về phía Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân xin giúp đỡ, hai người đều thấy khó xử, Lý Từ Vân cố ý hạ giọng mà nói: "Ta đâu quản được lão nhân gia chứ?"

Già Cảnh thiên tôn ra khỏi đại điện đã thấy ngoài đại điện có hơn ngàn vãn bối đang quỳ, đoán là hắn đến đã kinh động đến toàn thể Duyên Yên các, chưa bao lâu vậy mà triệu tập nhiều đệ tử đến như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!