Cố Kinh Mặc đi theo tu giả kia tới, lúc đến nơi Mạnh Chi Nhu đã bị vây khốn, bản thân thì bị trọng thương.
Lửa giận của nàng từ lồng ngực xông thẳng lên đỉnh đầu, hai tay bấm niệm pháp quyết, tế ra hoả đạn thuật tấn công tới.
Lão giả vốn muốn đánh một chiêu về phía Mạnh Chi Nhu khiến cho nàng ta hoàn toàn bất động, lại bị hoả đạn thuật ngăn cản, theo bản năng nghiêng người lùi lại sau một bước.
Một đòn này hung ác lại tàn nhẫn, lực công kích cực mạnh, mặc dù lão giả đã lui lại, nhưng vẫn bị dư chấn đẩy lùi về sau mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Công kích vừa dứt không lâu, liền có hai tên tu giả đánh về phía Cố Kinh Mặc.
Trước đó còn có thể nói là vì nam tử dùng chuỳ mà không trả thù, hiện tại là Cố Kinh Mặc chủ động đưa tới cửa, còn tấn công thủ lĩnh của bọn chúng, bọn chúng không có lý nào không phản kích.
Có điều rất nhanh hai người này bị lão giả kêu dừng, sau đó lớn tiếng hỏi: "Không biết tiểu đạo hữu vì sao muốn xuất thủ ngăn cản?"
Cố Kinh Mặc từng bước tới gần, không nhanh không chậm, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti: "Ngươi không phải nói nàng là người quan trọng biết hết mọi chuyện sao, vì sao muốn tổn thương nàng?"
"Nếu không làm vậy, nàng ta chẳng mấy chốc sẽ đào tẩu."
"Ta có pháp bảo có thể trói người, giao nàng cho ta, ta sẽ không để cho nàng chạy."
Lão giả nghe xong quan sát tỉ mỉ Cố Kinh Mặc một lát, thâm trầm nở nụ cười, khe rãnh trên mặt cũng hằn sâu hơn: "Sao ta phải tin ngươi? Lại vì sao phải giao cho ngươi?"
Cố Kinh Mặc là một người không có kiên nhẫn, nâng tay phải lên, ánh lửa hội tụ trong lòng bàn tay, đe doạ lại như đang hỏi: "Cho hay là không cho?"
Một đám người diệt ma cùng cười to, tựa như gặp được đồ đần không biết tự lượng sức mình: "Coi như ngươi hôm qua có thể thắng đi nữa, ngươi cũng không phải là đối thủ của mười mấy người bọn ta, chỉ là Trúc Cơ kỳ, mà dám cả gan..."
Người kia còn chưa nói xong, liền thấy bốn vòng ánh sáng trong suốt ở cổ tay cổ chân Cố Kinh Mặc vỡ tan, tu vi Trúc Cơ kỳ lúc đầu trong nháy mắt biến thành Kim Đan kỳ, cực nhanh mà thăng lên Kim Đan kỳ đỉnh phong.
Tay phải của nàng vẫn nâng khối cầu lửa, cầu lửa càng tụ càng lớn, ánh lửa quay cuồng quấn quanh, tựa như trong sương mù có thêm một mặt trời nữa.
"Giết cái đám nhãi nhép như các ngươi, Kim Đan kỳ là đủ." Nàng lạnh giọng nói.
Thanh âm trầm thấp, ngoan tuyệt, bộ dạng thành thạo điêu luyện không chút e sợ nào, hiển nhiên đang chứng minh nàng có thể làm được.
Cằm nàng khẽ hếch, ánh mắt khinh thường, dường như đang nhìn một đám thi thể cuồng vọng.
Lão giả nhìn Cố Kinh Mặc, im lặng hồi lâu.
Hắn cũng không ngốc, nghe ra ý giấu trong lời nói của Cố Kinh Mặc, nàng còn có thể tiếp tục tăng tu vi.
Nếu là quả thật tăng lên đến tu vi Nguyên Anh kỳ, mười mấy người bọn họ trong nháy mắt sẽ chết không có chỗ chôn, bị quả cầu lửa kia hoả táng thành bột mịn, tan giữa thiên địa.
Hắn không thể không sửa lại thái độ, dốc hết khả năng biểu hiện hữu hảo: "Cần gì làm như vậy, chẳng qua là một cái tai họa.
Mà ta lại nhìn ra được linh lực trên người đạo hữu bất ổn, chắc hẳn đang bị thương, có lẽ cũng không muốn đấu pháp với bọn ta."
"Nàng có đáng được ta liều mạng như vậy không, ngươi biết rõ nhất không phải sao?"
Biểu cảm của lão giả thay đổi, ánh mắt không còn thân thiện.
Cố Kinh Mặc không phải người khác, nàng biết chân tướng chuyện này tuyệt không phải như lão ta nói.
Có lẽ những người khác đúng là chán sống mới đến Quý Tuấn sơn trang tầm bảo, nhưng lão giả này thì không phải như thế, mục tiêu của hắn vốn là Mạnh Chi Nhu.
Bằng không thì bọn họ không cần thiết quẩn quanh bên ngoài Quý Tuấn sơn trang lâu như vậy mà không vào chỉ vì bắt Mạnh Chi Nhu.
Lão giả lúc này đây cũng vô cùng chấn kinh, hắn không nghĩ tới thế gian này lại còn có người thứ hai biết chân tướng.
Đám người kia không phải đã chết sạch sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!