Chương 12: (Vô Đề)

Hôm sau.

Gió buổi sáng thổi sương mù tản đi, phong cảnh Huề Dương ban ngày dần dần lộ ra, như bức hoạ của trời, non xanh nước biếc.

Từ xa có thể thấy được dãy núi mơ hồ, cây cối xanh biếc che giấu cả ngọn núi, khói sóng mênh mang.

Có nhiều lớp sương mù dày đặc vây quanh rừng khiến vùng núi này so với vùng khác âm u hơn.

Quý Tuấn sơn trang được xây ở nơi đó.

Cố Kinh Mặc rời động phủ vận động thân thể đơn giản, mới rút ánh mắt từ dãy núi đằng xa về liền nhìn thấy Huyền Tụng từ trong động phủ đi ra, lướt qua nàng đi thẳng ra ngoài.

Nàng cứ đứng tại chỗ như vậy nhìn Huyền Tụng đi xa một khoảng, tự hỏi có nên ngăn cản hay không, có nên lo lắng Huyền Tụng chạy mất không.

Ai ngờ Huyền Tụng đột nhiên xoay người lại không vui nhìn về phía nàng: "Sao còn không đến đây."

Hẳn là nàng bắt hắn đúng không?

Sao lại bị đảo khách thành chủ rồi?

Nàng cùng phật tu chưa từng qua lại, có chút không hiểu rõ được, hiện nay hòa thượng đều không khách khí như vậy sao?

Nàng chỉ có thể lên gọi Hoàng Đào cùng đi với Huyền Tụng đến địa điểm tụ hợp đã hẹn trước.

Tới nơi rồi, nàng cũng vẫn chưa hồi thần, nàng luôn cảm thấy hòa thượng này có chút gì đó cổ quái, hành vi cử chỉ quỷ dị không nói lên lời.

Nhưng nếu mọi chuyện giống như cảnh tượng "ta truy ngươi trốn" mà nàng tưởng tượng, nàng cũng sẽ đau đầu.

Nhất thời cũng không biết nên vui vẻ hay là nên phiền muộn.

Ba đệ tử Duyên Yên các cũng đến rất đúng giờ, bọn họ vẫn mặc trang phục của môn phái, bên hông treo bội kiếm, tóc tai được sửa soạn chỉnh tề, là kiểu tóc tiêu chuẩn của Đạo gia.

Y phục xanh khói áo rộng tay dài khiến ba người càng có vẻ tiên phong đạo vốt, khí chất thoát tục.

Trên trán Minh Dĩ Mạn rũ vài sợi tóc xuống theo gió lắc lư có chút linh động, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua ba người đối diện, thấy Cố Kinh Mặc lúc nhìn mình thì cười đến xán lạn, không khỏi ngẩn ra, sau đó gật đầu chào.

Chẳng biết tại sao, Cố Kinh Mặc lúc nào cũng tỏ vẻ hữu hảo đối với nàng làm nàng có chút không được tự nhiên.

Sau khi sáu người tụ hợp thì bay đến dãy núi chỗ Quý Tuấn sơn trang.

Bởi vì tốc độ pháp khí phi hành của ba người Cố Kinh Mặc không bằng bội kiếm của đệ tử Duyên Yên nên bọn họ còn phải chờ ba người.

Đoàn người cũng không trực tiếp tới Quý Tuấn sơn trang, mà trước tiên dừng ở thị trấn gần Quý Tuấn sơn trang nhất, dò hỏi tình hình từ những người sống ở đây.

Đến nơi này sương mù càng dày hơn, thậm chí khó mà thấy được mọi vật xung quanh.

Bọn họ vốn là tu giả, thị lực so với người bình thường tốt hơn mấy lần nhưng trước làn sương mù này cũng bất lực, cũng không biết là ngoại lực nào quấy phá.

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách một trượng trong sương mù, xa hơn thì nhìn không rõ ràng.

Đứng ở cổng thị trấn liền có thể cảm nhận được từng trận rét lạnh, đã không có gió lại vô cùng âm hàn, sương mù lượn lờ quanh thân bọn họ nhu hòa không tiếng động.

Ngẩng đầu không thấy được mặt trời, cây cối xung quanh dường như biến mất không thấy được.

Bởi vì không cách nào dò xét toàn bộ khu vực càng khiến cho người ta thấy bất an.

Cố Kinh Mặc là người đầu tiên bước vào trong, trong thị trấn không có đến một người, khắp nơi là nhà cửa điêu tàn, cảnh tượng đổ nát vô cùng.

Cũng không biết nơi này đã trải qua tàn sát như thế nào lại khiến cho cánh cửa gãy của cửa hàng cắm vào chính giữa ngã tư đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!