Chương 107: Trở Về

Ngón tay Cố Kinh Mặc xẹt qua pháp khí trữ vật lấy ra đá bày trận.

Nàng nhìn thấy Huyền Tụng cảnh giác, dường như muốn phá hư vị trí nàng bày trận, khiến nàng tức giận một trận: "Huyền Tụng à Huyền Tụng, chàng đã tẩu hỏa nhập ma rồi mà vẫn cảnh giác như vậy."

Người khó đối phó điên rồi mà vẫn khó đối phó.

Kia là sự nhạy bén khắc vào trong xương.

Cố Kinh Mặc vừa tránh né công kích vừa nói với hắn: "Ta muốn bố trí khốn tiên trận, không phải ta đánh không lại chàng mà là ta muốn khống chế chàng lại, sau đó để chàng hút tu vi của ta.

Không sai, lát nữa ta sẽ ngoan ngoãn cho chàng hấp thụ tu vi, chàng đừng có giương nanh múa vuốt với ta nữa.

Thấy không, khối đá bày trận đầu tiên ta để ở đây bị chàng phá hư rồi!"

Vừa mới nói xong, Huyền Tụng lại tới phá hủy.

Nàng lập tức cười ra tiếng, đổi đầu trâm lại, dùng đuổi trâm gõ đầu Huyền Tụng: "Lộ phía sau cho ta nè, thật là vụng về."

Cử chỉ trêu đùa này làm Huyền Tụng phẫn nộ, hướng về phía nàng điên cuồng công kích khiến nàng khó khăn chống đỡ.

Đến cùng là có chênh lệch tu vi, cho dù hắn có ngốc nghếch lại còn chưa quen thuộc cỗ thân thể kia vẫn rất khó chống đỡ.

"Tính tình vẫn quá tệ, còn dám nổi giận với ta, thật to gan!" Cố Kinh Mặc vì tức giận, chiến lực lại cao hơn một bậc, cho Huyền Tụng ăn khổ mới chịu bỏ qua.

"Kể cả chàng là Già Cảnh thiên tôn thì thế nào?! Dám phát cáu với ta, ta nhổ hết mớ tóc trắng của chàng xuống!"

Cho dù nổi điên cũng không thể phát cáu với nàng!

Bằng không thì tính khí của nàng còn khó chịu hơn hắn!

Giáo huấn xong, Cố Kinh Mặc tiếp tục bày trận, đồng thời còn lấy ra đủ loại pháp khí trói buộc.

Huyền Tụng mất lý trí nhưng vẫn rất khó đối phó, rất nhiều thứ đã khắc vào trong trí nhớ sẽ không vì hắn phát cuồng mà biến mất, hắn dùng tới một cách tự nhiên hoặc là ra tay hóa giải công kích của nàng.

Chí ít trận pháp của nàng bố trí cực kì gian nan.

Vô cùng khó khăn bố trí xong liền khởi động trận pháp lên, nàng nhìn Huyền Tụng bị nhốt trong trận không dám thư giãn, cấp tốc ném ra đủ loại pháp khí trói hắn.

Sau khi trói Huyền Tụng xong nàng mới thở dài một hơi, vừa đi về phía hắn vừa cắm lại trâm lên tóc.

Đá trong hang động đủ loại hình dáng, không hề có quy luật, ghép lại cùng một chỗ có chút xấu xí.

Nàng đến người người Huyền Tụng ngồi xổm xuống, ôn tồn nói: "Lại hút tu vi của ta đi."

Thân thể Huyền Tụng bị trói, tay chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, nàng cần đưa tay đến chỗ hắn, hắn mới có thể thuận lợi hút tu vi của nàng.

Phương thức hút tu vi này quả thực không ôn hòa như dùng thuốc, nhất là lúc này Huyền Tụng còn không có lý trí, sẽ không khống chế cho đúng mực.

Cũng may thân thể của nàng đã hấp thụ dược tính của hoa gian vãn chiếu, nên giờ phút này gân mạch của nàng mới có thể được bảo vệ.

Cảm nhận được tu vi dần dần biến mất, nàng trong nháy mắt không chống đỡ được, níu lấy vạt áo Huyền Tụng mới có thể giữ vững người.

Lúc nàng không chống đỡ được ngã trên mặt đất, nàng cảm nhận được đau đớn trong thân thể cũng biến mất theo.

Nàng lại vận công, phát hiện còn sót lại một chút, hoãn một hơi mới có thể chống người lên đưa tay qua nói: "Còn lại một chút, hút cho sạch đi."

Huyền Tụng tiếp tục hút tu vi của nàng.

Một tia linh lực cuối cùng bị hút đi, Cố Kinh Mặc cũng suy sụp ngã xuống mặt đất, không quan tâm mà ngửa mặt nằm xuống, mặt đất gập ghềnh có sỏi đá cọ xát lưng nàng, nàng cũng lười để ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!