Câu nói này của Lữ Lữ có chút nội dung.
Có lẽ chỉ là ý ở mặt chữ, nhưng quả thực khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Ví dụ như lúc Trác Dụ đi tắm, cởi qu4n áo được một nửa rồi lại vô thức nhìn gương. Gương toàn thân trong phòng tắm ở nhà anh được đặt làm riêng, khung hẹp kim loại màu xanh thẫm, không phô trương lại có phong cách riêng. Trác Dụ nhìn bản thân trong gương, ánh mắt vô thức dừng lại ở vị trí nào đó.
Vểnh?
Hình như cũng ổn áp thật.
-
Nhìn thấy Yến Tu Thành lần nữa là vào hai ngày sau.
"Triệu Lâm" lấy loạt quốc phong* làm trọng tâm bắt đầu thực hiện, đây là cuộc giao lưu trao đổi đầu tiên với nhà thiết kế đứng đầu. Thật ra hợp đồng được ký kết từ lâu rồi, nhưng vì hiệu quả tuyên truyền, Lâm Diên cố ý sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp ký hợp đồng, đồng thời mua cả hot search trên Weibo.
*Quốc phong: phong cách xưa, mang đậm nét truyền thống lịch sử của một nước.
Trác Dụ chẳng ừ hử gì.
Cái này rất phù hợp với phong cách từ trước tới giờ của Lâm Diên, nói dễ nghe một chút là thông tin tới từ khắp nơi, nhưng Trác Dụ thấy tên nhóc này không biết làm chuyện đúng với thực tế.
Lâm Cửu Từ mặc âu phục phẳng phiu và Lâm Diên chờ ở phòng tiếp khách từ rất sớm. Trong lúc đó bao người đi gọi Trác Dụ mấy lần, có thể thấy gấp gáp nhường nào.
Trác Dụ đang nói chuyện với người khác, cứ bị cắt ngang nên mất hết kiên nhẫn.
Chu Chính nhìn tài liệu anh bỏ xuống, không nhịn được nữa nói: "Công việc cụ thể đều do cậu thúc đẩy, có tin bây giờ tôi đi hỏi cậu ta tiêu chuẩn chọn loại vải quốc gia là gì cậu ta cũng không biết không?"
Làm cấp dưới, Chu Chính không nên nói vậy.
Là lời oán trách, cũng là sự thật, càng cảm thấy không đáng thay Trác Dụ. Trong mắt anh ta, Lâm Diên chỉ có thể làm tốt hai việc...
Tạo khó khăn cho Trác Dụ.
Để Trác Dụ giải quyết khó khăn.
"Anh bớt nói hai câu đi." Trác Dụ ngửa ra sau, day phần giữa lông mày: "Cửa không đóng chặt."
Chu Chính im lặng, không gây khó dễ cho anh. Tùy việc mà xem xét, nói đến chuyện công việc: "Chi phí cho nhà thiết kế đứng đầu này cũng không thấp, chủ tịch Lâm không kiểm tra gì sao?"
Trên bàn là tài liệu và hợp đồng ký kết với Yến Tu Thành, chi phí thiết kế quả thực cực lớn.
"Chuyện tài vụ không qua tay tôi." Giọng điệu Trác Dụ bình thường như không.
"Lúc khoản vay kia chưa về thì biết tìm cậu." Giọng Chu Chính không phục.
Im lặng một lúc, Trác Dụ mỉm cười: "Nhiều năm vậy rồi, không có cũng tới thôi."
Ánh mắt anh lại nhìn xuống tài liệu về Yến Tu Thành.
Chu Chính nói: "Anh ta có chút tài năng, mấy năm trước chẳng ai biết tên, sau này tham gia thi đấu giành được giải nhất mới dần có tên tuổi."
Trong tài liệu, lý lịch của Yến Tu Thành đúng là bay tít lên trời.
Mặc dù ban đầu Trác Dụ không đặt chân vào giới trang phục nhưng bao nhiêu năm qua anh cũng hiểu không ít chuyện bên trong. Tìm một người tố chất không tệ ở mọi mặt, đắp nặn tỉ mỉ, thêm mấy giải thưởng đánh bóng tên tuổi, thế là biến ra hình tượng hoàn hảo.
Bắt đầu từ năm ngoái, Yến Tu Thành liên tục có tin tức trên truyền thông, nếu không có bất ngờ xảy ra thì sẽ nhanh chóng thấy được bóng dáng sinh động của anh ta trong một số chương trình truyền hình.
Trác Dụ không thờ ơ, cũng không phiến diện. Anh biết rõ người có tay nghề cần phải giữ được bình tĩnh, phải biết thế nào là thiết thực, vùi đầu rèn luyện. Chẳng phải ngay bên cạnh có một người so sánh chính diện được đây sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!