Nhưng dưới tầng lại chẳng hài hòa và thương mến như thế kia.
Ngoài sân, gió tây xào xạc cũng chẳng thể dập nổi lửa giận của bà Hướng, bà liếc nhìn vào nhà mấy cái, chắc chắn rằng không có người thì cũng chẳng diễn nữa.
"Khương Uyển Phồn! Mẹ thấy là con bịa đặt! Thêu dệt chuyện lừa mẹ với bố con cơ đấy!"
Hai ngày trước, buổi tối vừa tắm xong chuẩn bị tới quảng trường đi dạo, vừa mở cửa đã trông thấy Khương Uyển Phồn đang đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Hướng Giản Đan giật mình tới mức vỗ ngực nhưng nghe xong câu chuyện sau đó của cô thì trái tim suýt nữa ngừng đập.
"Con, con nói hai đứa, uống rượu, uống rượu xong làm… loạn ư!" Lòng bàn tay Khương Vinh Diệu đập bàn đau đớn, càng đau lại càng tức giận.
Cả quá trình có thể tưởng tượng ra được.
Con gái kết hôn chớp nhoáng, phụ huynh người ta cũng chưa từng gặp, như một tia sét giáng xuống khiến nhà họ Kiều hoảng hốt. Hỏi tới nguyên nhân chẳng phải là trò đùa sao?
Hướng Giản Đan thương con nên sốt ruột: "Cho dù gạo sống nấu thành cơm chín đi chăng nữa, chuyện này, chuyện này là hai bên bằng lòng, sao một người đàn ông như cậu ta lại bảo con chịu trách nhiệm được?"
Khương Vinh Diệu là người đầu tiên không vui, chòm râu tung lên nói với vẻ nghiêm túc: "Đừng có phân biệt giới tính, con trai thì làm sao, con trai thì không bị tổn thất à? Tổn thất thì không thể đòi quyền lợi à?"
Hướng Giản Đan tức giận: "Tìm con gái anh đòi quyền lợi, muốn kết hôn đây này, anh hài lòng chưa!"
Khương Uyển Phồn nhỏ giọng đính chính: "Đã kết hôn rồi ạ."
"Khương Uyển Phồn!!!"
Mắng đi, cứ mắng đi, Khương Uyển Phồn ngoan ngoãn lắng nghe chẳng hề cãi lại một chữ. Lúc họ nói đến khô cổ khát nước thì lặng lẽ đưa hai cốc nước ấm tới: "Bố, mẹ, làm mát họng chút, uống một lát rồi lại tiếp tục."
Cô như một miếng bọt biển, dao súng cũng không rách, ngược lại khiến hai người bình tĩnh hẳn.
"Ngày kia con dẫn anh ấy về." Đúng lúc Khương Uyển Phồn nói.
Đôi mắt già nua của Khương Vinh Diệu nhắm lại, huyết áp lại tăng. Đứa con gái này, cứ thêm hết nhát dao này đến nhát dao khác.
Tới tận hôm nay chính thức gặp được người rồi, Hướng Giản Đan mới từ từ hiểu ra cái gì gọi là uống rượu xong làm loạn, chịu trách nhiệm với nhau vốn dĩ chỉ là nói bậy.
"Được rồi, những chuyện này mẹ không truy cứu nữa." Hướng Giản Đan nghiêm túc, thể hiện thái độ của mình rõ ràng: "Chỉ nói về cậu ta là mẹ không hài lòng rồi."
Nghiêm trọng quá rồi đấy, Khương Vinh Diệu tốt bụng nhắc nhở: "Vẫn ổn mà, Tiểu Trác tuấn tú lịch sự mà."
"Anh im miệng lại cho em, hai bố con nhà anh cố tình chọc tức em đấy à!" Đầu ngón tay của Hướng Giản Đan gõ lên mặt bàn, đánh giá cao quá nên đau tới mức luống cuống, thế là càng trở nên tức giận: "Cái khác thì không nói, cậu ta lại sống cùng với cô, lại còn có một người em gái nữa? Bố mẹ qua đời nhưng họ hàng hai bên vẫn còn sống nhỉ, quan hệ qua lại phức tạp như thế, có phải con tự mang vạ vào mình không đấy?"
Khương Uyển Phồn nói: "Con không nghĩ nhiều như thế. Hơn nữa kết hôn với ai không phải chuyện của hai gia đình sao? Con kết hôn với người khác thì không cần xử lý mấy chuyện này à? Biết đâu còn đau đầu hơn."
"Đừng có ở đây nói giả sử với mẹ! Hoàn cảnh bây giờ của cậu ta mới là thứ thấy được, nghĩ được, đoán chính xác được." Hướng Giản Đan càng nói càng nhận định rằng Trác Dụ là người không thể dựa dẫm. Nhưng vẻ mặt của Khương Uyển Phồn lại có biểu cảm con đã gạo nấu thành cơm rồi thì còn cách nào nữa, đúng là khiến cơn tức giận của bà càng bùng cháy.
"Khương Uyển Phồn, bây giờ mẹ thật sự rất muốn đánh con!"
Khương Vinh Diệu vội vã nói: "Không được đánh, không được đánh, bạo lực gia đình là không được đâu."
"Đánh cả anh nữa đấy!" Hướng Giản Đan tìm chổi lông gà khắp nơi: "Đều do anh nuông chiều đấy!"
Khương Vinh Diệu đột nhiên ho mạnh hai tiếng: "Khụ khụ!"
Ánh mắt Khương Vinh Diệu sắc bén: "Tiểu Trác, cháu không nghỉ trưa à?"
Động tác của Hướng Giản Đan cứng đờ, nhanh chóng thay đổi sắc mặt quay đầu, cười như một bông hoa mẫu đơn: "Không ngủ được à? Có phải giường khó chịu không quen không? Hay là thằng nhóc Khương Dặc làm ồn cháu thế? Không sao, lát nữa bác xử lý nó."
Trác Dụ xuất hiện tới mức không kịp trở tay, Hướng Giản Đan chưa chuẩn bị gì trong lòng cũng chẳng biết anh nghe được mấy câu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!