Chương 5: (Vô Đề)

Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Hắc Bảo, lập trình viên thứ ba trong nhóm, nói:

"Chà, ông ta sẽ hối hận vì điều đó." Cả hai đều gật đầu đồng ý, Ôn Tần Khê thực sự là người giỏi nhất trong số họ nhưng chuyên môn của y bị lu mờ bởi những tin đồn ngu ngốc đó.

Bất cứ ai bắt đầu chúng đều muốn đánh chìm con tàu của Ôn Tần Khê trước khi nó ra khơi.

Một tuần trôi qua như thể nó có một mối thù truyền kiếp chống lại Ôn Tần Khê.

Họ nói rằng thời gian trôi nhanh khi chó chạy ngoài đồng và điều đó thực sự tốt cho y.

Cả tuần dành cho việc online đến mức quên mất rằng y thậm chí còn có một công việc.

Đi loanh quanh trong bộ đồ lót của y cả ngày thật thú vị một cách kỳ lạ.

Y vô cùng biết ơn hệ thống sưởi ấm nếu không thì y đã không thể kéo cái này ra khỏi cái lạnh như thế này.

Y đã rất buồn khi nghĩ đến việc quay trở lại làm việc cho đến khi người đàn ông này nhận được một email kỳ lạ từ bộ phận nhân sự vào thứ Sáu nói rằng y sẽ được trả toàn bộ tiền thưởng.

Ôn Tần Khê nghĩ rằng y vẫn say rượu từ đêm qua và vẫn còn nhìn thấy mọi thứ.

Y dụi mạnh đôi mắt lờ đờ của mình trước khi nhảy cẫng lên vì phấn khích.

Ôn Tần Khê không biết điều gì đã thay đổi suy nghĩ của Khước Nhiên Triết nhưng y không đủ quan tâm để hỏi.

Y đã rất vui mừng vênh váo bước vào văn phòng như thể y đã trúng xổ số.

Nụ cười trên khuôn mặt của y vào một buổi sáng thứ Hai khiến các nhân viên khác choáng váng.

"Ai lại có thể vui vẻ thế này vào một buổi sáng thứ Hai, thật mệt mỏi?" một trong những nhân viên nhìn chằm chằm vào Ôn Tần Khê thì thầm.

Ôn Tần Khê ném chiếc túi của mình lên bàn và ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng trước khi đung đưa một cách trẻ con.

Chết tiệt thật, y nói với chính mình trong khi uể oải nhìn lên trần nhà.

Y không biết có nên viết cho Khước Nhiên Triết một email cảm ơn hắn vì đã cho y một cơ hội khác hay không khi anh ấy đang mang trong mình cảm giác tội lỗi vì đã gieo rắc nghiệp chướng cho y suốt cả tuần.

Trong khi tâm trí y lang thang xung quanh, điện thoại văn phòng của y đột nhiên rung lên làm y giật mình tỉnh giấc.

Y vui vẻ trả lời ở hồi chuông thứ ba vì cho rằng đó là nhiệm vụ tiếp theo của y nhưng khi nghe thấy giọng nói đó, toàn thân y lạnh toát.

Mẹ kiếp con khốn này muốn gì nữa? y nghĩ kiềm chế cơn giận của mình.

"Ôn Tần Khê hy vọng anh đã có một khoảng thời gian nghỉ ngơi vui vẻ. May qu-," Lý Mạn Hiết nói trước khi Ôn Tần Khê thô lỗ ngắt lời.

Cô mang vẻ mặt ủ rũ vì xấu hổ khi điện thoại bật loa ngoài trong phòng họp.

Ban giám đốc đều nhìn chằm chằm vào cô và nghĩ rằng chúa mới biết điều gì.

Má cô ửng hồng vì xấu hổ khi cô nói,

"Ah có lẽ anh ấy đã tắt nhầm, để tôi gọi lại," khi cô gọi lại số.

Thật không may cho cô, nó đã xảy ra hai lần nữa trước khi một trong những người trong ban giám đốc quyết định can thiệp.

"Cậu Ôn trước khi cậu cúp máy, tôi là giám đốc Trần và chúng tôi có những vấn đề quan trọng cần thảo luận với cậu liên quan đến Flagship," giám đốc Trần nói rất nhanh đề phòng y lại cúp máy.

"Ồ, tôi xin lỗi giám đốc Trần nhưng tôi không còn là thành viên của Flagship nữa, xin hãy liên hệ với giám đốc dự án, quản lý Trương," Ôn Tần Khê trả lời xoay xoay cây bút giữa những ngón tay mập mạp của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!