"Anh biết bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể trông đẹp hơn một chút khi trang điểm. Anh có muốn thử không?" y nói nhích lại gần hắn như một kẻ tâm thần đang đùa giỡn với nạn nhân của mình.
Khước Nhiên Triết đột nhiên có linh cảm xấu và lăn sang phía bên kia giường, tạo thêm khoảng cách giữa họ.
"Được rồi, tôi sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên nói như vậy," hắn cười lo lắng nói khi cố gắng dỗ dành Lâm Tĩnh Tạ.
"Khước Nhiên Triết đến đây để tôi có thể cho anh thấy thế nào là xinh đẹp,"
"Nghe này, cậu đang làm đổ khắp nơi. Hãy bình tĩnh, tôi xin lỗi được chưa?" hắn nói trong khi bị một người đàn ông điên cuồng với lớp trang điểm trên tay rượt đuổi khắp phòng.
"Tốt hơn là anh nên đầu hàng ngay bây giờ nếu không anh sẽ ngủ trên sàn nhà," Ôn Tần Khê đe dọa đẩy một chiếc ghế sang một bên để đuổi theo hắn.
Ngủ trên sàn không hề thuận tiện cho Khước Nhiên Triết nên hắn ngừng chạy mà đè Lâm Tĩnh Tạ vào tường, giữ chặt cổ tay y, cuối cùng có bột buộc y phải buông ra.
Họ gần nhau như vậy, hơi thở ấm áp của họ quyện vào nhau, hắn gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu của Lâm Tĩnh Tạ, khắc sâu vào ký ức hắn.
Trái tim của Khước Nhiên Triết bắt đầu đập thình thịch theo cấp số nhân khi họ nán lại ở vị trí mơ hồ này lâu hơn.
Hơi thở gấp gáp theo sau với đôi mắt đầy bối rối.
"Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?" hắn nghĩ cố gắng để bình tĩnh lại.
Hắn định để Lâm Tĩnh Tạ đi thì Lâm Minh Húc đột nhiên bước vào một cảnh tượng như vậy, đánh rơi bất cứ thứ gì cậu đang cầm.
"Khước Nhiên Triết đừng bắt nạt anh trai tôi nữa. Bỏ anh ấy ra," cậu nói khi đi về phía họ.
Khước Nhiên Triết chuyển sự chú ý của mình sang Lâm Tĩnh Tạ đang gieo rắc bất hòa giữa họ.
"Không phải bạn luôn muốn có một chút meimei sao?" hắn hỏi với đôi mắt ra hiệu trang điểm.
Ôn Tần Khê háo hức hóa trang cho Lâm Minh Húc giống như y hóa trang cho anh trai mình để lẻn vào một cuộc thi sắc đẹp năm mười lăm tuổi chỉ để ngắm gái xinh.
"Anh nắm lấy chân em ấy nếu em ấy cố gắng chạy trốn," Ôn Tần Khê phấn khích thì thầm.
Thoát khỏi tầm tay của Khước Nhiên Triết, y chộp lấy một trong những bộ trang phục mà y đã mặc trong một số buổi biểu diễn và đưa nó cho Lâm Minh Húc, nói:
"Minh Húc, em có thể mặc thử bộ này cho anh trai của em được không", bằng một giọng điệu dịu dàng đến mức có thể thuyết phục bất cứ ai cướp ngân hàng.
Đứa trẻ với mặc cảm anh trai mạnh mẽ không thể nói không với điều đó và vì vậy nó đã mặc nó mà không cần suy nghĩ thứ hai.
Trông thật khó xử khi nhìn thấy một anh chàng cao lớn mặc một chiếc váy không vừa vặn.
Ôn Tần Khê và Khước Nhiên Triết muốn cười nhưng phải kiềm chế bản thân vì đó chỉ là một nửa kế hoạch.
"Được rồi, bây giờ ngồi xuống để anh có thể hoàn thành việc xem xét," Ôn Tần Khê nói, bước lại gần y nhưng Lâm Minh Húc không ngu ngốc.
Cậu không ngại trang phục nhưng trang điểm, cậu không thể tự mình mặc.
Cậu phức tạp hay không điều đó đã không xảy ra.
"Tạ ca, anh biết em yêu anh nhưng điều đó sẽ không xảy ra," Lâm Minh Húc nói khi đi lùi lại.
"Đi thôi, không ai nhìn thấy, chỉ có ba người chúng ta, Minh Húc lại đây!" phần cuối được nói với giọng khá ra lệnh vì Ôn Tần Khê không còn dụ dỗ cậu vào phần này nữa.
Ngay khi cậu nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi một sự kiện tra tấn như vậy, Khước Nhiên Triết đã quá nhanh để chặn đường cậu.
Đại ca ahhhh!
Lâm Minh Húc hét lên khi Lâm Tĩnh Tạ hào phóng đánh phấn lên mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!