Khước Nhiên Triết đang nhíu mày hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
Hàng lông mi cong cong của hắn gần Ôn Tần Khê đến nỗi y có cảm giác muốn chạm vào chúng.
Phiên bản này của Khước Nhiên Triết cực kỳ dịu dàng mà bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm động.
"Giá như anh cho Triệu Hoàng Mỵ thấy khía cạnh này của anh, cô ấy sẽ yêu anh chết mất", Ôn Tần Khê nghĩ rằng hy vọng nữ chính sẽ xuất hiện sớm để cuối cùng ông chủ của y có thể ở bên tình yêu của đời mình.
"Đừng bao giờ trang điểm nữa. Nó thu hút ruồi," Khước Nhiên Triết nói chỉ đặt tay xuống khi hắn hài lòng rằng tất cả đã biến mất.
Ôn Tần Khê đã tự hỏi làm thế nào y sẽ làm điều đó khi y vẫn phải biểu diễn.
"Tôi sẽ suy nghĩ về nó," y nói trước khi quay trở lại lều.
Khước Nhiên Triết theo sát phía sau nghĩ cách thuyết phục y khi Lâm Minh Húc phấn khích lên tiếng.
"Ca! Hôm nay chúng ta đã kiếm được gấp ba lần," Lâm Minh Húc nói khi cho Lâm Tĩnh Tạ thấy số tiền đang hồi hộp.
Nhìn hai anh em nhảy cẫng lên như mấy bé gái mà xấu hổ quá.
"Không phải những kẻ lập dị giàu có sao? Tại sao họ lại hào hứng với những khoản tiền lặt vặt như vậy?"
Khước Nhiên Triết bối rối nghĩ khi hắn đặt bình nước trở lại khay và đứng khoanh tay trước ngực một cách lười biếng.
"Lâm Tĩnh Tạ, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?" Tôn Hộ Vương đang lo lắng hỏi, người vừa đột nhập vào lều mà không được mời với cánh tay bị trói vào băng đeo chéo.
***
Vào ngày đặc biệt thú vị này, bầu không khí trong lều đột nhiên trở nên ảm đạm khi Khước Nhiên Triết phát ra sát khí lớn về phía Tôn Hộ Vương.
Cậu chủ trẻ đang đứng đó nhìn thẳng vào cậu bé duy nhất mặc váy trong khi lo lắng véo vào tay áo y.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Nghĩ rằng Ôn Tần Khê bối rối nhìn gã.
Trước khi y có thể nghĩ ra một cách lịch sự để từ chối vì họ thực sự không có việc gì với nhau, Khước Nhiên Triết đột nhiên bước tới trước mặt Tôn Hộ Vương, chặn tầm nhìn của anh ấy đối với Lâm Tĩnh Tạ.
"Cậu ấy không có việc gì với mày cả, đi ra ngoài," Khước Nhiên Triết nói, tư thế của anh ta cực kỳ đáng sợ đến nỗi ngay cả Ôn Tần Khê cũng cảm thấy muốn co rúm người lại mặc dù y không phải là người bị đe dọa.
Bằng cách nào đó, thông điệp không đủ rõ ràng vì Tôn Hộ Vương đã cố chấp.
"Tôi thực sự cần nói chuyện với cậu ấy, điều đó rất quan trọng," Tôn Hộ Vương nói có chút do dự hơn trước.
Đôi mắt long lanh đen tối của Khước Nhiên Triết khiến gã khiếp sợ nhưng gã sẽ không đi đâu cho đến khi gã nói ra những gì gã cần nói.
"Mày có muốn tôi bẻ gãy cánh tay kia của mày để ma-!" Khước Nhiên Triết gầm lên trước khi một bàn tay đặt lên vai hắn vỗ nhẹ hai lần.
Hắn muốn tiếp tục đe dọa Tôn Hộ Vương nhưng khi Lâm Tĩnh Tạ chạm vào tay, đầu óc hắn trống rỗng quên mất những gì hắn muốn nói.
"Nghe này, cậu và tôi không hợp nhau nhưng tôi sẽ nghe cậu nói. Tôi cho cậu năm giây và bắt đầu…bây giờ," Ôn Tần Khê nói, giơ năm ngón tay bắt đầu đếm ngược.
Tôn Hộ Vương căng thẳng lắp bắp vài lần dưới áp lực, đổ mồ hôi lạnh.
Bốn…ba…hai…m-, y đếm ngược trước khi Tôn Hộ Vương đột nhiên thốt ra một câu gì đó khiến ba người trong lều sửng sốt trong khi một trong số họ tức giận đến mức có thể giết người.
TÔI THÍCH CẬU!
Tôn Hộ Vương hét lên hết cỡ như thể sợ Lâm Tĩnh Tạ sẽ không nghe thấy lời thú nhận của mình.
Đây là chuyện về Tôn thiếu gia, gã đã nghe nói về màn trình diễn của Lâm Tĩnh Tạ và quyết định chọc ghẹo y hoặc có thể đánh y một trận để đền đáp cho cánh tay bị gãy của gã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!