Chương 232: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh

Có lẽ là bởi vì Ôn Tần Khê cảm giác được Khước Nhiên Triết nhìn chằm chằm vào mình, nên mới hỏi:

"Anh cởi qu@n áo cho tôi bằng mắt à? Dùng tay cũng có thể làm được, tôi thực sự không ngại đâu," nụ cười càng mở rộng.

Quả nhiên bị bắt gặp, Khước Nhiên Triết ngoảnh đi, khiến Ôn Tần Khê cảm thấy hài lòng.

Khước Nhiên Triết là kẻ vô liêm sỉ ở thế giới thứ hai không ngừng hành hạ và trêu chọc y, nhưng ở thế giới này hắn lại biến thành một con hổ giấy mê hoặc Ôn Tần Khê.

Y thích trêu chọc người đàn ông này cho đến khi mặt hắn chín như quả anh đào.

"Tại sao anh không ăn?" Ôn Tần Khê hỏi rồi tiến lại gần, ngồi sát bên cạnh Khước Nhiên Triết, cơ thể dính chặt vào nhau: Đây, cầm cái này.

Ôn Tần Khê đưa con cá của mình cho Khước Nhiên Triết và lấy con cá của Thượng tướng.

Trước khi Khước Nhiên Triết có thể nói bất cứ điều gì, Ôn Tần Khê đã bắt đầu lột bỏ phần thịt của da, lấy xương ra khỏi đó và đưa ngón tay lên môi của Khước Nhiên Triết.

Khước Nhiên Triết không kịp phản ứng vì nghĩ Phượng Tử đã vi phạm bao nhiêu quy tắc của mình.

Nhưng hắn dường như không bận tâm đ ến điều đó ngay từ đầu.

Tại sao khi đó là Phượng Tử, hắn lại không thấy khó chịu?

Nếu là người khác thì có lẽ bây giờ họ đã bị chặt tay rồi.

"Triét ca, ăn đi. Không có xương...! Tôi cam đoan." Ôn Tần Khê cố gắng động viên Thượng tướng đang mang trên mặt ý tứ nói.

Trong lúc nhất thời, y còn tưởng rằng Khước Nhiên Triết sẽ không ăn từ tay mình.

Khước Nhiên Triết đột nhiên cúi đầu và ăn phần thịt trắng giữa các ngón tay của Phượng Tử, vô tình li3m vào ngón tay của Phượng Tử trong quá trình đó.

Ôn Tần Khê vui vẻ cười lên, mặt nóng bừng, lần lượt li3m ngón tay của chính mình.

Bầu không khí trở nên nặng nề với những tia lửa b ắn ra khi cơ thể họ chạm vào.

Khước Nhiên Triết cảm thấy một niềm khao khát cháy bỏng đang trào dâng trong lòng khi nhìn thấy Phượng Tử li3m những ngón tay giống như trong miệng mình.

Loại khao khát cháy bỏng sẽ không biến mất trừ khi được quan tâm.

Hắn ngoan ngoãn ăn bất cứ thứ gì Phượng Tử bỏ vào miệng, ánh mắt trìu mến dán chặt vào người đàn ông.

Cứ như vậy, Ôn Tần Khê cho hai người ăn đến khi cả hai đều hết cá.

Khước Nhiên Triết cảm thấy hơi thất vọng khi con cá câu xong nhưng hắn biết họ phải quay trở lại vách đá nếu không Phượng Tạ Lăng, Airen và Mạch Châu sẽ lo lắng.

Nếu không phải hắn lập tức đi câu cá, dùng lửa rồng nướng cá để Phượng Tử lại cho hắn ăn.

"Đó... xong rồi. Anh đã no chưa?" Ôn Tần Khê hỏi một câu buồn cười nhất.

Đương nhiên, Khước Nhiên Triết chưa no nhưng y không muốn đi câu cá nữa.

Việc câu cá quá rắc rối và y lo lắng cho Phượng Tạ Lăng.

Họ phải quay lại.

Như đọc được suy nghĩ của y, Khước Nhiên Triết nói:

"Chúng ta phải quay về thôi. Tôi nghĩ mình đã đủ khỏe rồi."

Anh chắc chứ? Ôn Tần Khê đứng dậy hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!