Chương 19: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng

Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

____________

Khước Nhiên Triết đã vô tình tìm thấy chỗ nhột của mình ở hai bên bụng của Ôn Tần Khê và cù y đến khi y cười ra nước mắt.

Khước Nhiên Triết thậm chí không thể hiểu hắn đang làm gì khi chơi với Lâm Tĩnh Tạ khi họ rõ ràng có một lịch sử đen tối nhưng tại thời điểm này, điều đó thật tuyệt và vì vậy hắn tiếp tục.

Hài lòng, hắn đè Lâm Tĩnh Tạ xuống một cách chắc chắn bằng cả hai cổ tay của mình.

Tiếng cười của Ôn Tần Khê dần tắt đi khi ngước nhìn Khước Nhiên Triết nghiêm nghị.

Cút ra! y nói cố gắng giải phóng cổ tay của mình.

"Tại sao cậu lại ngừng mang thức ăn cho tôi?" hắn đã hỏi một câu hỏi mà rõ ràng y cũng biết câu trả lời.

"Đó có phải là lý do tại sao anh đột nhập vào phòng của tôi không? Khước Nhiên Triết anh muốn gì hơn nữa? Tôi đã làm rất nhiều rồi mà?"

Ôn Tần Khê nói liên tục đặt ra một loạt câu hỏi.

"Tôi muốn cậu mang đồ ăn đến cho tôi mỗi ngày," Khước Nhiên Triết mặt dày nói, vẫn đè y xuống.

Bây giờ nhìn xuống Lâm Tĩnh Tạ, hắn có thể thấy rõ những nét đẹp trai mà hắn chưa từng nhận thấy trước đây.

Hắn càng nhìn càng mê mẩn bởi vẻ ngoài của y chỉ thoát ra khi Lâm Tĩnh Tạ cố gắng thêm một chút.

"Tôi sẽ không buông tay cho đến khi cậu nói đồng ý," hắn nói với nụ cười lo lắng, hy vọng Lâm Tĩnh Tạ sẽ rơi vào trò lừa bịp của mình.

Mẹ kiếp không!

Ôn Tần Khê trả lời khi y ngừng đấu tranh và thề sẽ đến phòng tập thể dục ngay khi y làm xong việc vô nghĩa này.

"Được rồi, vậy thì chúng ta có thể như thế này cả đêm. Tôi cá là em trai của cậu sẽ ngất xỉu khi bước vào một cảnh như vậy," Khước Nhiên Triết nói với một nụ cười đáng ngại.

Anh đang đệch tôi à, Khước Nhiên Triết điên rồi!

Không có gì ngạc nhiên khi anh ta bị bỏ rơi, y nghĩ trừng mắt nhìn hắn.

Khước Nhiên Triết vui mừng để y nằm xuống ngay bên cạnh hắn với cái đầu của họ gần nhau trong khi cười khúc khích vì lý do nào đó.

Nếu anh không phải là ông chủ của tôi, tôi sẽ đưa anh vào trại tâm thần, Ôn Tần Khê ngồi thẳng dậy nghĩ.

"Anh có thể thể hiện bản thân mình giống như cách anh bước vào," Ôn Tần Khê nói với giọng điệu độc đoán, đáng tiếc là không có tác dụng với Khước Nhiên Triết.

Khước Nhiên Triết nhìn u chằm chằm nói,

"Giường của cậu thật thoải mái," trước khi thậm chí còn ấm áp hơn trong việc đắp chăn cho mình.

"Khước Nhiên Triết, tôi không có quậy phá. Đi ra ngoài," y nói khi xuống giường và cố gắng kéo chân hắn ra nhưng hắn không nhúc nhích.

Thật vô nghĩa khi cố gắng như nâng trọng lượng chết.

Mẹ kiếp! Ôn Tần Khê mệt mỏi nói với những giọt mồ hôi trên trán.

"Cho tôi ở lại một đêm, tôi chưa bao giờ ngủ trên một chiếc giường thoải mái trước đây," Khước Nhiên Triết nhắm mắt cầu xin như mọi khi vẫn đáng thương.

Đối mặt với những lời đó, Ôn Tần Khê không đủ nhẫn tâm để đuổi hắn ra ngoài.

Ngẫm nghĩ một hồi, y cởi bỏ đôi giày gấm của hắn trước khi ngủ bên kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!