Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Lam Thanh Thanh nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt Diệp Hạo, mỉm cười giải thích.
- Nghe nói anh thuộc dạng cao thủ đánh bạc, cho nên Thanh Thanh đến đây thăm hỏi một chút.
Lam Thanh Thanh nói đến đây, bàn tay thon dài vẫn để trên không như trước.
Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nàng.
Rất mềm, rất trơn a.
Lúc này, hắn lại sinh ra cảm giác không muốn buông, nhưng dù sao thân thể hắn đã được Thần Huyết cải tạo, chút trí lực và năng lực tự điều khiển vẫn có, nhưng sau khi buông tay, hắn vẫn có cảm giác lưu luyến, hắn cười khẽ trả lời.
- Chưa nói tới cao thủ, chỉ chơi đùa một chút lúc nhàm chán thôi.
Diệp Hạo hắn đâu thể nói mình không thể được?
- Không biết Thanh Thanh có vinh hạnh chứng kiến kỹ thuật đánh bạc của anh hay không?
Hai mắt Lam Thanh Thanh không khỏi sáng lên nói.
- Được.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
Lam Thanh Thanh là người phụ trách sòng bạc, năng lực nắm giữ không thể không mạnh.
Chuyện Lục Tự Minh làm Diệp Hạo có một ý nghĩ và ý niệm phát triển mình, mà cô nàng trước mặt là đối tượng phù hợp.
- Nhưng tôi phải nói với cha mẹ một câu.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Tất nhiên.
Lam Thanh Thanh cười nói.
Diệp Hạo đóng cửa lại quay người về phòng.
- Tiểu Hạo, con chắc chắn không có việc gì chứ?
Diệp Chí Quốc có chút bất an, hỏi thăm.
- Lam tiểu thư sẽ coi trọng kỹ thuật đánh bạc của con, bởi vậy hai người không cần lo lắng cho an toàn của con đâu.
Diệp Hạo nhìn cha mẹ đang lo lắng, an ủi.
- Hơn nữa, không phải ai cũng tạo thành uy hiếp với con đâu.
- Tiểu Hạo, con học võ lúc nào thế?
Diệp Chí Quốc lại hỏi tiếp.
- Sau khi con khôi phục, có một lần đi dạo công viên gặp được một ông cụ râu trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!