Chương 4: Xem qua không quên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Xem qua không quên!

Nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Hạo kích động đến run rẩy.

Khi còn bé hắn đã từng mơ ước qua mình tiến vào Học Viện Khổng Tử, trở thành Đại Sư trong giới văn học, hay tiến vào đại học Kinh tế Tài Chính, trở thành doanh nhân nắm trùm cả nước!

Rồi khi hắn lên cao trung mới ý thức được hồi xưa còn bé, mơ mộng hảo huyền, có thể đậu đại học là tổ tiên ông bà phù hộ lắm rồi, nhưng hiện tại không như thế nữa.

Diệp Hạo hắn giờ có năng lực xem qua là nhớ, có thể tranh thủ được một danh ngạch vào đại học trọng điểm thậm chí là Sáu Đại Học Phủ.

- Diệp Hạo!

Chính lúc main ta đang yy tự sướng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi.

Lúc này, Diệp Hạo ngẩng đầu mới nhìn cô chủ nhiệm bang, Hứa Lệ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.

- Lão —— sư!

Diệp Hạo há miệng xém chút đã kêu lên ngoại hiệu Lão Vu Bà của Hứa Lệ.

Hứa Lệ hỏi thăm.

- Thân thể khôi phục thế nào?

- Đã tốt rồi!

Diệp Hạo vội trả lời.

- Vậy cố gắng mà đọc sách, đừng lại kéo chân cả lớp!

Sau khi nói đến đây, Hứa Lệ như nhớ đến điều gì.

- À, đúng rồi, cậu hiện tại cũng không có cơ hội kéo chân đó nữa.

Lời cô chủ nhiệm như tát vào mặt Diệp Hạo.

Hắn có chút tức giận nhìn Hứa Lệ.

- Cô giáo, người đừng xem thường người khác.

- Cô xem thường cậu?

Hứa Lệ khẽ giật mình, rồi cười lạnh.

- Diệp Hạo, ba lần thi tháng trước, cậu lần nào không phải đệ nhất từ dưới đếm lên, không nói đến hiện tại, ta nói một chút đến lúc cậu lớp 11, thời điểm đó cậu càng giữ vững thành tích bét bảng của mình nha!

- Hứa lão sư, mục tiêu của ta là Sáu Đại Học Phủ!

Diệp Hạo nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói.

Hứa Lệ không khỏi giật mình, sau đó cười ha hả.

- Diệp Hạo, cậu đừng chọc cô cười chứ, biết cậu vừa nói gì hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!