Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
nh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía sáu viên xúc xắc trong chén.
Khi bọn họ thấy rõ con số bên đó, cả đám khiếp sợ há to miệng.
- Sáu con sáu.
- Vậy mà cả sáu con xúc xắc đều là sáu.
- Sao lại có chuyện này được?
Trong mắt Quách Tú và Diệp Chí Quốc đều lộ ra khó mà tin được.
Ai cũng không ngờ tới vậy mà Diệp Hạo lại đoán đúng.
Đúng vậy, ai cũng nghĩ Diệp Hạo quá mù quáng rồi.
Người chủ trì cũng bị dọa sợ.
Mỗi ngày đều có chuyện như vậy xảy ra trong sòng bạc, anh ta nhanh chóng cười nói với Diệp Hạo:
- Chúc mừng vị du khách này thắng được 250 vạn.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Chí Quốc lấy lại tinh thần rồi nói ra.
Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Thực ra không cần Diệp Chí Quốc mở miệng, Diệp Hạo cũng không muốn tiếp tục thắng nữa.
Nếu lại thắng tiếp, khó đảm bảo sẽ không bị sòng bạc chú ý.
Hắn không muốn mình bị người khác quá mức chú ý.
Hiệu suất của sòng bạc rất nhanh, chưa đến 1 phút đồng hồ điện thoại Diệp Chí Quốc nhận được tin nhắn của ngân hàng báo "Tài khoản của quý khách đã được chuyển 250 vạn".
Mà lúc này, bất luận Diệp Chí Quốc hay Quách Tú đều có cảm giác như rơi vào mộng ảo.
Hai người bọn họ đều không ngờ tới việc, khốn khổ quấy nhiễu gia đình họ nhiều ngày nay đã được giải quyết dễ dàng như thế.
- Tiểu Hạo.
Quách Tú ôm con trai vui mừng, vừa khóc vừa cười nói.
Trả hết tiền nợ còn hơn một trăm vạn tiền mặt đó.
- Mẹ, Macao cũng có phố buôn bán, thừa dịp còn chút thời gian, một nhà chúng ta đi mua sắm đi.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Đúng vậy, đi mua sắm.
Bây giờ Diệp Chí Quốc cũng vui vẻ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!