Chương 23: Ông không có tư cách!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nam nhân cặn bã không chịu trách nhiệm lúc nào đều có, Diệp Đống Chi là một ví dụ sống sờ sờ.

Hơn bốn mươi năm trước, Diệp Đống Chi đã có vợ, trong lúc đi Miêu Gia Trại du lịch, lão gặp được Tiêu Mai Mai xinh đẹp động lòng nguòi.

Cô gái Miêu gia chất phác đơn thuần, làm sao thoát khỏi tay con cáo già Diệp Đống Chi, nàng dễ dàng giao tấm thân ngọc bích cho lão, mà lão ăn xong thì phủi mông đi thẳng một mạch, không còn tâm hơi.

Tiêu Mai Mai ở Miêu Gia Trại khổ đợi nhiều ngày không chờ được Diệp Đống Chi đến rướt mình, mà cái bụng lại từng ngày lớn lên.

Sau khi sinh ra Diệp Chí Quốc không lâu, bà tương tư thành bệnh rồi không may qua đời, bởi vậy, trách nhiệm nuôi dưỡng Diệp Chí Quốc rơi vào người của cha ông ngoại Diệp Chí Quốc.

Khi Diệp Chí Quốc 12 tuổi, năm đó Miêu Gia Trại phát sinh biến cố, Tiêu Bằng Cử mang cháu trai bôn ba đây đó, cuối cùng tìm được Diệp Đống Chi, nhưng lão căn bản không thừa nhận Diệp Chí Quốc làm con mình.

Cũng may có muội muội ông, Diệp Minh Nhạn chứa chấp Diệp Chí Quốc, nếu không Diệp Chí Quốc đã lưu lạc thành ăn mày đầu đường xóa chợ rồi.

Lại nói một chút về Diệp Minh Nhạn.

Diệp Minh Nhạn vừa mới được gả chưa được nửa năm, chồng đã mất, thời đại phong kiến mê tín lúc bây giờ rất cao, cả nhà chồng đều nói bà khắc chồng, bà đành rời khỏi nhà chồng, sống độc thân một mình.

Mà bà vợ Diệp Đống Chi mười phần cay nghiệt, không nguyện ý giúp đỡ cho Diệp Minh Nhạn, điều này khiến cuộc sống của Diệp Minh Nhạn thời gian qua thật không tốt. Bởi vậy, khi Diệp Chí Quốc 16 tuổi, đã ra làm công kiếm tiền.

Nhiều năm như vậy, Diệp Đống Chi chả thèm quan tâm tới con trai thất lạc, thậm chí lúc Diệp Chí Quốc kết hôn, lão cũng không có đến.

Diệp Minh Nhạn thấy cả nhà Diệp Hạo trầm mặc liền cười hỏi.

- Tiểu Hạo, con học ở Nhị Trung thế nào?

- Cô nãi nãi, một tháng trước con đã rời Nhị Trung rồi!

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cái gì?

Diệp Minh Nhạn cau mày hỏi.

- Ta không phải bảo Chí Dân giúp, điều con đến Ban 2 trọng điểm trong Nhị Trung sao?

- Bùn nhão không vịn lên tường.

Tư Đồ Thu hừ lạnh nói.

- Hơn phân nửa là thành tích quá kém nên bị đuổi ra khỏi cửa chứ sao?

- Ha ha.

Diệp Hạo nghe nói thế cười khinh thường thành tiếng.

- Mày cười cái gì?

Tư Đồ Thu vỗ bàn một cái, giận đứng lên quát.

Bà không nhìn được cái giọng điệu khinh thường này.

- Tuổi tác cao cũng không nên hở chút tức giận, nếu bị tức đến nổi xông máu đầu cũng đừng đổ lên người tôi à!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!