Chương 8: Tư Dật Minh – Thần thú trấn trạch (giữ nhà) của chúng ta, cực kỳ hung dữ

Cố Bạch ngây người đứng ở cửa, nghe tiếng loảng xoảng leng keng trong nhà Hoàng nữ sĩ dừng rồi vang, giống như đang sửa nhà.

Cố Bạch đứng tại chỗ run rẩy không dám đi về phía trước.

Tiếng động kéo dài khoảng năm phút, người đàn ông mới đi vào kia vừa chỉnh lại quần áo vừa đi ra, động tác của anh lưu loát sửa cổ tay áo, ngay cả kiểu tóc cũng không loạn.

Cố Bạch không nhịn được dán lên cánh cửa nhà mình, im lặng thu nhỏ độ tồn tại của bản thân.

Người đàn ông kia nhận ra động tác nhỏ của Cố Bạch, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Cố Bạch sững sờ, lập tức dời mắt, cúi đầu.

Người đàn ông nhíu mày, cũng không nói gì, quay đầu đi về phía thang máy.

Cho đến khi thang máy đi xuống dưới, Cố Bạch mới đột ngột thở ra một hơi, chạy đến cửa nhà Hoàng nữ sĩ ở sát vách, lặng lẽ thò đầu vào.

Trong phòng là một đống hỗn độn, không có đồ vật nào còn nguyên vẹn.

Mà hai người trong phòng, một người thì phơi xác trên đất, một người thì như cá ướp muối nằm vắt vẻo trên lưng ghế sô pha.

Cố Bạch sợ hãi kinh hoảng, theo phản xạ có điều kiện lấy điện thoại ra, lòng nhân từ không cho phép từ chối, chuông (điện thoại) trộm vang lên, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhấn ba con số vô cùng quen thuộc.

Sau đó Địch tiên sinh nằm phơi thây trên mặt đất thống khổ rên rỉ một tiếng, động tác không linh hoạt chậm rãi nhúc nhích trên đất.

Cố Bạch vội vàng nhét di động vào, cũng không để ý nhiều, trực tiếp đi vào phòng, cẩn thận đỡ Địch Lương Tuấn lên.

Gương mặt anh tuấn tiêu sái được fan hâm mộ gọi là trân bảo thế gian của Địch Lương Tuấn bị đánh thành đầu heo, trên người cũng không tốt hơn chỗ nào.

Mà Hoàng nữ sĩ treo trên lưng ghế sô pha lại một động tĩnh cũng không có.

Cố Bạch hoảng hốt không biết phải làm gì mới tốt, hai người kia đều là nhân vật tiêu điểm của giới giải trí, một chút động tác nhỏ cũng có thể nháo ra động tĩnh lớn, Cố Bạch không biết cậu có thể làm gì để giúp hai người kia.

Cậu khẩn trương hỏi: "Muốn… muốn gọi cấp cứu không ạ?"

Cái này là muốn huỷ dung luôn rồi!

Quả thật hù chết người mà.

Địch Lương Tuấn phất tay áo, vươn tay đụng một cái vào mặt mình, sau đó đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhe xong lại đụng đến miệng vết thương khác, lập tức khuôn mặt sưng đến không còn chút đẹp trai kia trông rất dữ tợn.

"Dưới cái tủ bên cạnh TV có hộp thuốc." Địch Lương Tuấn hàm hồ nói.

Cố Bạch nhẹ nhàng gật đầu, lôi ra một cái hộp dưới cái tủ bên cạnh TV, sau khi mở ra cậu hoang mang phát hiện thuốc ở bên trong cậu không biết cái nào.

Đừng nói là không nhận ra thuốc, ngay cả bình thuốc cậu cũng chưa từng thấy qua.

Nhà ai lại dùng ngọc thạch làm bình thuốc chứ!

"Cố Tiểu Bạch, đưa hộp thuốc đây!" Địch Lương Tuấn hô một tiếng.

"A, dạ vâng!" Cố Bạch ôm theo cái hộp quay về bên cạnh Địch Lương Tuấn, quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Diệc Ngưng còn vắt trên lưng ghế sô pha không nhúc nhích: "Hoàng nữ sĩ, chị ấy…"

Địch Lương Tuấn nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Không sao đâu, đang nghỉ ngơi thôi."

Hắn vừa nói vừa thuần thục lấy ra hai bình thuốc, đổ ra hai viên thuốc rồi nuốt vào.

Động tác của hắn quá nhanh, thậm chí Cố Bạch còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng của viên thuốc kia như thế nào, Địch Lương Tuấn đã đổi bình thuốc khác, đổ ra mấy giọt chất lỏng thơm mùi thảo dược có vẻ là tinh dầu, xoa lên vết thương trên mặt.

Hắn vừa xoa xong, cái gáy đã bị Hoàng nữ sĩ không biết bò dậy từ khi nào đạp cho một cái.

Lúc này Hoàng nữ sĩ nói chuyện mà hữu khí vô lực: "Anh lại dùng hết bảo bối của bà đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!