Chương 14: IQ +10

Địch Lương Tuấn đã lăn lộn trong xã hội loài người nhiều năm, ít nhiều cũng dính một chút xã giao bình thường của loài người.

Chẳng hạn như hắn phát hiện có hàng xóm mới chuyển đến sát vách thì sẽ đi qua gõ cửa chào hỏi, rồi ví dụ như hắn thích giống như loài người sẽ ngẫu nhiên gửi vài tin nhắn cho bạn bè xung quanh, hắn còn chú ý tới bạn bè mới của hắn, nếu tâm trạng của bạn sa sút hắn cũng bày tỏ quan tâm.

Lúc Cố Bạch xắt thịt cậu hơi không yên lòng, hàn quang của dao phay làm Địch tiên sinh đứng ở cửa bếp lo sợ trong lòng.

Hắn dứt khoát đoạt đi dao phay trong tay Cố Bạch rồi hỏi: "Trông cậu không vui lắm, có chuyện gì xảy ra? Có phải do Tư Dật Minh đánh cậu không?"

Cố Bạch bị câu hỏi này làm cho sững sờ, hơi hoài nghi hình tượng của Tư Dật Minh trong mắt Địch Lương Tuấn đáng sợ biết bao nhiêu.

"Không có, ngài Tư rất tốt." Cố Bạch lắc đầu: "Là chuyện công việc."

"Công việc?"

"Ừm, thiết kế tranh tường, không có ý tưởng."

Cố Bạch vỗ vỗ mặt, lấy lại dao phay từ tay Địch Lương Tuấn rồi tiếp tục xắt đồ ăn, lần này cậu đã chuyên chú hơn.

"Tôi chưa từng tiếp xúc với thiết kế chủ nghĩa tối giản, hiện tại mọi người lại giao cho tôi làm nên cái gì cũng chưa làm được."

Địch Lương Tuấn nghe không hiểu: "Hở?"

Cố Bạch nhẹ giọng giải thích: "Ừm là hai mặt tường kế tiếp mặt tường của tôi, tôi phải phối hợp với lối kiến trúc dùng để vẽ tranh tường bên đó, nhưng phong cách này tôi chưa từng tiếp xúc hay học qua, nên hiện tại tôi không biết phải vẽ sao mới tốt."

Địch Lương Tuấn chỉ dựa vào khuôn mặt cộng với thiên phú bản năng nguỵ trang quyến rũ của hồ ly tinh để kiếm cơm, giới giải trí đối với hắn mà nói là như cá gặp nước nên hắn không hề tìm hiểu thêm những ngành nghề khác.

Cái môn nghệ thuật tranh tường này, đối với Địch Lương Tuấn thì đó là mấy loại tranh như Đôn Hoàng(*) nè, hang Mạc Cao(*) nè, chùa Phật này nọ.

(*) Đôn Hoàng: là một thị xã ở Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Thị xã Đôn Hoàng có diện tích 31.200 ki

-lô

-mét vuông, dân số 130.000 người (năm 2002). Đôn Hoàng nằm trong một ốc đảo sa mạc và nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá.

(*) Hang Mạc Cao (Hang động Ngàn Phật, Thiên Phật Động – di sản văn hoá): là một hệ thống 492 ngôi đền nằm cách 25 km về phía đông nam trung tâm Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Hang Mạc Cao là nơi có chứa những ví dụ tốt nhất về nghệ thuật chạm khắc đá Phật giáo kéo dài trong khoảng 1.000 năm. Các hang động đầu tiên đã được xây dựng vào năm 366 sau Công nguyên như là nơi thiền định và thờ cúng của Phật giáo.

Đây cũng là hang động Phật giáo nổi tiếng nhất Trung Quốc, cùng với Hang đá Vân Cương và Hang đá Long Môn trở thành ba địa điểm điêu khắc Phật giáo cổ đại nổi tiếng nhất Trung Quốc. Nghệ thuật tại đây gồm hơn 10 loại bao gồm kiến trúc, điêu khắc đắp vữa, tranh tường, tranh lụa, thư pháp, mộc bản, thêu, văn học, âm nhạc, khiêu vũ, và giải trí.

Địch tiên sinh mông lung hai giây, cuối cùng hắn cũng cúi cái đầu hồ ly cao quý xuống trước nghệ thuật tao nhã, lựa chọn rời khỏi nhà bếp, trốn ở trong phòng khách im lặng tra Qiandu.

Không hiểu thì không hiểu, nhưng có thể tra cứu mà!

Địch Lương Tuấn cực kỳ thích ăn gà, thích cay, khẩu vị nặng.

Cố Bạch làm một đĩa gà nước bọt(*), rưới sa tế cay lên đỏ rực cả đĩa rồi bưng lên bàn.

(*) Gà nước bọt: một món ăn của Tứ Xuyên, siêu cay và nhiều gia vị.

Khẩu vị của Cố Bạch khá thanh đạm, nên cậu sẽ không đụng vào đĩa này.

Cố Bạch nhìn Địch Lương Tuấn đang ngồi trên salon nghịch điện thoại một chút, rồi quay lại bếp xào thêm một món mặn và một món chay.

Trên bàn ăn, đĩa nhiều nhất chính là đĩa gà nước bọt siêu lớn, Địch Lương Tuấn chép miệng một cái, cất điện thoại rồi đi múc cơm, cảm thấy được sống bên cạnh và ghé thăm Tiểu Bạch là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Nhất là sau khi hắn đã từng cảm thụ qua tay nghề của Hoàng Diệc Ngưng.

Địch tiên sinh nhìn Cố Bạch đang gặm rau, hơi tiếc rằng hung tính của Hoàng Diệc Ngưng quá lớn nên không thể tuỳ ý đi vào cửa, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ thường qua thăm Tiểu Bạch, đến lúc đó thời gian hắn và Hoàng Diệc Ngưng ở cùng một chỗ sẽ lâu hơn, nói không chừng Hoàng Diệc Ngưng còn coi trọng hắn nữa đó!

Ậy… không đúng, nếu làm như vậy xác suất Hoàng Diệc Ngưng coi trọng Cố Bạch còn lớn hơn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!