Chương 13: Không nghe lời! Trong lòng ngài Tư nổi giận nói

Lúc nói lời này, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, sau đó nhìn nhau, cảm thấy mông lung đối với đề nghị xuất hiện đột ngột này.

Nếu cho Cố Bạch một mình phụ trách hai mặt tường, vậy cuối cùng phải chia lại một lần nữa rồi.

Tục ngữ nói "chặn tài lộ người như giết cha mẹ người", mặc dù chuyện này không tới mức đó, nhưng dính dáng tới vấn đề tiền bạc, cũng đủ để cho người ta xoay chuyển đầu óc mấy lần.

Lúc trước khi giáo sư Cao nói với bọn họ rằng phải dẫn theo một đàn em nhỏ còn chưa tốt nghiệp, nói là dẫn nhóc con này đến học tập một chút, thưởng cho một cái giá sòng phẳng hoàn mỹ là có lòng rồi.

Chủ yếu là chạy việc học tập cộng thêm làm trợ thủ.

Một sinh viên chưa nhận chứng nhận tốt nghiệp mà muốn cầm được tài nguyên của hạng mục cỡ này?

Nằm mơ hả?

Coi như xuất thân danh giáo cũng không có cửa đâu.

Loại hạng mục do chính phủ thành phố ném tới này, chỉ có đoàn đội nổi trội có ít nhất năm sáu năm kinh nghiệm hành nghề làm cơ sở, còn phải có nhân mạch tài nguyên và thực lực mới có thể nhận được.

Một sinh viên vừa tốt nghiệp, đường đường chính chính nhận việc vẽ tường, trừ chi phí đi, một mét vuông cũng khoảng 50 – 60 tệ rồi.

Cố Bạch đeo balo trước ngực, trong tay cầm một ly trà sữa đàn anh cho, lạnh lạnh, còn tỏa ra mùi thơm ngọt.

Cậu mông lung quay đầu nhìn thoáng qua các đàn anh, sửng sốt hai giây, lặp lại: "Em? Làm một mình?"

Cậu nhanh chóng hồi thần lại, lắc đầu: "Không không không, không thích hợp đâu ạ."

"Không có gì không thích hợp cả, thật ra cũng không phải không được." Một vị đàn anh khác cảm thấy không sao cả, "Nếu không cậu thử thiết kế một chút, có thể thành công là tốt nhất, không thành công thì xem như là luyện tập."

"Đúng vậy." Đại sư huynh đã đề nghị cũng đồng ý khẽ gật đầu, "Mặc kệ là tài năng ở lĩnh vực nào cũng phải trải qua luyện tập nhiều lần mới có thể nâng cao."

Quan trọng nhất là trong đoàn đội của giáo sư Cao này, cơ bản là ai cũng có khách hàng ổn định, giá trị bản thân cũng không thấp nên không quá để ý đến tiền tài và danh vọng.

Ai mà không đi từ người mới lên chứ?

Có thể lăn lộn đến trình độ như bây giờ, phần lớn là dựa vào bạn bè và đàn anh đàn em đồng môn cùng tiến lên giúp đỡ bắc cầu giới thiệu nhau.

Cố Bạch nghe các đàn anh tôi một câu anh một câu quyết định xong chuyện này, lúc đang chờ tàu điện ngầm còn thuận tiện gọi điện thoại cho thầy để báo cáo chuẩn bị một tiếng.

"Tàu tới rồi, đi đi đi." Các đàn anh xua Cố Bạch đuổi kịp xe như xua vịt, "Chúng ta cứ quyết định như vậy đi!"

Cố Bạch còn có thể làm gì?

Tất nhiên là đắc ý chấp nhận rồi!

Mặt tường trong Trung tâm Nghệ thuật Bác Lãm của Thành phố S đó!

Mặt tường được vẽ lần đầu có thể giữ được ít nhất một năm, trừ phi sau này có triển lãm tranh tường đặc biệt phải xóa tường tiếp, nếu không còn có thể giữ lâu hơn một chút.

Đây chính là một cơ hội tuyên truyền miễn phí siêu tốt đó.

Chỉ cần tranh tường vẫn còn thì đó chính là chiêu bài sống của cậu!

Tất nhiên là Cố Bạch hiểu rõ hai mặt tường này có ý nghĩa như thế nào đối với cậu, tiền là vấn đề nhỏ, tác phẩm của mình có thể tồn tại trong trung tâm nghệ thuật chuyên biệt như Bác Lãm này một năm trở lên, đây có nghĩa là cơ hội vô số!

Cố Bạch trở về căn hộ, ôm máy tính và bản thiết kế tham gia triển lãm lên lầu hai, lại bịch bịch bịch xuống lầu dời cái bàn nhỏ lên rồi mới trải một miếng vải vẽ ra, quay nhìn thoáng qua tờ giấy được trải phẳng ở bên cạnh.

Hình vẽ trên bản thảo thiết kế bị sửa chữa lung tung, trên bản thảo đầy các loại chủ nghĩa trừu tượng ví dụ như phân khối, trên đó còn có không ít chữ ghi chú.

Đưa bản thảo này cho người khác xem, chắc cũng chỉ có một mình Cố Bạch có thể hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!