Cố Bạch đơ luôn.
Cậu cúi đầu xuống, lôi điện thoại di động ra, nhắn một tin cầu xin giúp đỡ cho Địch Lương Tuấn.
Ngài Tư ở nhà đối diện đến tìm tôi, làm sao bây giờ!
Nhưng thật đáng tiếc, cậu không lập tức nhận được câu trả lời.
Mặc dù lúc Địch Lương Tuấn không bận việc sẽ rảnh đến nổi mốc, nhưng lúc có công việc thì đa số là làm thâu đêm suốt sáng không ngừng nghỉ, mấy tháng không về nhà được một lần là chuyện thường.
Chuông cửa lại vang lên.
Cố Bạch đi tới nhìn qua mắt mèo, cậu thấy người ngoài cửa đã hơi nhíu mày, hình như hơi mất kiên nhẫn.
Bề ngoài của Tư Dật Minh rất tốt, vóc dáng lại cao, khi khuôn mặt kia nghiêm túc sẽ có một loại khí thế không giận mà uy, mỗi khi anh không vui hoặc nhướng mày càng làm cho chân người khác run thêm.
Trước khi gặp Tư Dật Minh, Cố Bạch không thể hình dung được những từ ngữ mơ hồ như khí thế và uy thế. Cho đến khi Tư Dật Minh phóng dao mắt làm cậu đứng hình tại chỗ run lẩy bẩy, cậu mới có nhận biết chính xác với những từ ngữ này.
Nói thật, Cố Bạch rất sợ Tư Dật Minh.
Cậu nghĩ không ra lý do Tư Dật Minh tới tìm cậu.
Đừng nói là vì cậu thấy được hành vi bạo lực trước đó của anh, cho nên mới tới uy hiếp cậu đó nha!
Cố Bạch càng nghĩ càng sợ, sợ chít chít dựa lên cửa, tay cầm tay nắm cửa không biết mở hay không mở đây.
Chuông cửa vang lên lần thứ ba, rơi vào tai Cố Bạch lại như bùa đòi mạng.
Cậu thở ra, vặn tay nắm cửa, mở ra một cái khe nho nhỏ.
"Chào… chào ngài?" Cố Bạch nhỏ giọng chào hỏi xuyên qua khe cửa, "Có chuyện gì không ạ?"
Tư Dật Minh nhìn cái đầu bên kia khe cửa, trầm mặc hai giây rồi nói: "Tìm cậu vẽ tranh."
Cố Bạch sững sờ: "Dạ?"
"Hoàng Diệc Ngưng giới thiệu." Tư Dật Minh trợn mắt nói dối, "Có rảnh không?"
Cố Bạch do dự hồi lâu dưới sự cám dỗ của tiền tài, cuối cùng vẫn chọn khuất phục.
Ngoài dự đoán của cậu, lúc Tư Dật Minh ôn hòa không dọa người chút nào.
Lúc này vị đại lão truyền kỳ đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon ở phòng khách, lúc nhận nước trà nóng hổi còn lịch sự khẽ gật đầu với cậu.
"Ngài muốn vẽ như thế nào ạ?" Cố Bạch hỏi.
Tư Dật Minh dừng một lát, trả lời: "Gì cũng được, muốn nhìn cậu vẽ tại chỗ."
Cố Bạch ngẩn người, trong thoáng chốc không biết phải trả lời như thế nào.
Vẽ tại chỗ cũng không phải không được, lúc trước khi cậu mở sạp nhỏ, hiệu suất kí họa bằng màu nước cực kỳ cao, 50 tệ một tấm, lâu nhất là 40 phút vẽ xong một tấm, lúc vẽ nhanh thì 20 phút cũng không thành vấn đề.
Nhưng vẽ cho vị đại lão này một bức tranh 50 tệ…
Cố Bạch liếc liếc Tư Dật Minh, cảm thấy giá tiền 50 tệ phảng phất như là một sự sỉ nhục đối với vị tiên sinh này.
"Không tiện sao?" Tư Dật Minh hỏi.
"Không phải." Cố Bạch mím mím môi, "Ngài muốn vẽ loại tranh nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!