Chương 42: Cố tỏ ra dũng cảm

Ước chừng đi hơn một giờ.

Bọn họ rõ ràng cảm giác được chỗ này có cái gì đó biến hóa.

Bốn phía hoa cỏ dần dần thưa thớt, cây cối toàn bộ đều là thân gỗ to, không khí có chút ẩm ướt.

Kiều My đi một chút, từ xa lại thấy một cột đá, liền hô lên:

"Ta nhìn thấy một bia đá!"

Những người khác thuận theo ngón tay của Kiều My chỉ phương hướng nhìn sang, phía trước quả nhiên đứng vững một bia đá, trên mặt bia đá này đã rất lâu đời, trên mặt không ít rong rêu.

Mà làm người ta chú ý cái bia đá kia, chính là trên bia đá có khắc mấy cái chữ cổ quái, nhưng khi nhìn kỹ vào bia đá, một dòng tin tức hiện ra!

[Nghĩa trang Kobold]

Nơi đây là một bãi tha ma, nghĩa trang của một chủng tộc lãnh địa nào đó.

Mà cái bia đá này hầu hết sẽ gặp rất nhiều, chúng thay thế cho bảng gỗ hoặc cổng chào ở XTG.

Bia đá này cũng có công năng bên trong, chính là giới thiệu tóm tắt nơi này ra sao.

Từ phía sau bia đá có thể thấy màu mặt đất đã thay đổi hoàn toàn, cạnh hai bên cây thân gỗ to cao, nhìn lên cao còn có tầng sương màu tro xám vờn quanh.

Mà chỗ này là bãi tha ma đúng hơn nghĩa trang, dưới đất đầy những ụ đất nhỏ, toàn là xương khô.

"Không lẽ nơi này là một cái nghĩa trang ma?" Minh Đức có chút sợ hãi

"Âm trầm quá, ta có vẻ hơi sợ!"

"Ngươi bị điên sao, sinh vật không tư duy có nghĩa trang để làm gì, bọn chúng c·hết đi còn có ai đến thăm viếng? Nơi này đơn giản là một bãi tha ma mà thôi!"

Nguyệt Bảo nói xong trực tiếp nói nhỏ:

"Nhưng mà nơi này có một loài chuyên ở đây ngoài Kobold ra, với ta thì không có nguy hiểm, nhưng các ngươi thì không, tất cả mọi người cẩn thận một chút."

Nguyệt Bảo dẫn bọn họ đến đây, cũng có thể xem bản thân mình có chút thánh mẫu, đương nhiên cũng là vì rèn luyện bọn họ một chút, sau này hắn có suy nghĩ riêng.

Minh Đức bị dọa đến run rẩy:

"Ta từ nhỏ đến lớn sợ mấy cái chỗ này nhất."

Bùi Sơn cũng rơi vào trầm tư:

"Nguyệt Bảo dẫn đường đến đây rõ ràng là có mục đích, tên này rõ ràng từ vừa lúc bắt đầu cho tới nay, đã biết có nơi này. Thật sự là kỳ quái, kỹ năng thiên phú của hắn không đơn giản là ký ức nho nhỏ."

Vô luận trong lòng ai hay phần mình đang suy nghĩ gì, ba người đều cố gắng đưa tinh thần của bản thân lên cao.

Bọn hắn trải qua một lần cày luyện, đã không còn như ban đầu chân ướt chân ráo, mặc dù đối với sợ hãi đã giảm, nhưng có Nguyệt Bảo ở bên người, bọn hắn vẫn dám xông vào một lần.

Kiều My cầm cái nỏ ngắn vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Mặc dù không khí quỷ dị để trong lòng nàng sợ hãi không thôi, nhưng nàng đang không ngừng nói với lòng, không thể giống Minh Đức nhát gan như thế, nhất định phải cho thần tượng thấy bản thân mình tự tin ra sao, nếu không về sau, idol không còn dẫn nàng theo nữa thì biết lên cấp thế nào?

Nàng không có dũng khí để một người đi săn g·iết quái vật, quan trọng nhất thiên phú của nàng hoàn toàn không phù hợp để solo.

Kiều My cố ý ưỡn ngực lên, bày ra một bộ dạng dũng cảm ngời ngời:

"Nơi này tầm mắt so rừng rậm bên ngoài thoáng đãng hơn, không cần lo lắng đột nhiên b·ị đ·ánh lén, về phần trên mặt đất, chỉ là mấy cái xương nát, không có hoàn chỉnh, không thể nào sợ bọn nó chui từ đất lên!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!