Nguyệt Bảo nhìn mụ, lắc lắc đầu.
"Xem ra ta nên đưa ngươi lên giàn hỏa thiêu, theo pháp điển thánh giáo, ta có quyền làm thế, à không, ta mang ngươi đến khu chợ phía tây, trên người ngươi nhiều mỡ thế này, làm nô lệ đi, chắc chắn sẽ mau chóng giảm cân, đúng không?"
Vừa nói, hắn liền dẫm lên lưng mụ béo.
Mụ béo hoảng sợ nhìn hắn, da mặt đau rát chứng minh mắt mụ, tai mụ nhìn thấy đều là sự thật, mà sự thật này còn không bằng sự kinh ngạc trong lòng, trời ạ, Noe bệnh nặng vừa khỏi, lại như biến thành người khác, hắn... hắn lúc nào nói năng lanh lợi như thế này?
Lúc này Nguyệt Bảo gia tăng lực ở chân, mụ cảm giác lưng sắp gãy rồi, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, run giọng nói:
"Phế… thiếu gia, xin tha cho ta, ta sai rồi."
"Hôm nay ngươi nhục mạ ta, chuyện này ta sẽ nhớ!"
Nguyệt Bảo ngắt lời mụ,
"Quản gia Aliya, Aron và đại ca ta ở đâu?"
Ba người đó có ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong ký ức của Noe, cũng là những người đối xử với hắn tốt nhất tại lục địa này.
"Nora thiếu gia bị công tước đại nhân giữ trong giáo đường Thánh Homan, quản gia Aliya và Aron, bọn họ… bọn họ vừa bị đuổi ra ngoài."
"Aliya và Aron bị đuổi ra ngoài? Đờ Cờ Mờ! Là ai làm vậy?" Nguyệt Bảo cảm thấy tức giận, cực kỳ tức giận, hắn kế thừa tất cả mọi ký ức của Noe, tất nhiên cũng sẽ kế thừa tình cảm của Noe.
Hiện tại hai người bị đuổi đi, một người là người hầu đã chăm sóc hắn từ khi hắn vừa sinh ra, tuy là quản gia lúc mẹ Noe còn sống, nhưng chưa từng chê hắn ngu ngốc ngáo ngơ mà bỏ lơ hắn một ngày nào.
Còn người kia là bạn nối khố của hắn, cũng giống với Hoàng Quân, chính là anh em chí cốt, làm sao Nguyệt Bảo không phẫn nộ được?
Bọn họ đi lúc nào?
"Là… là vừa nãy, khi có thần quan tới phán ngài đ·ã c·hết, liền bị đuổi đi, hiện tại chắc họ đã đến cổng trước. Thiếu gia, xin ngài tha cho ta, ta xin chuộc tội bằng bất cứ giá nào."
"Chờ ta về giải quyết ngươi sau!"
Nguyệt Bảo bỏ qua mụ béo, vội vàng chạy ra cổng lớn của trang viên St. Corner, hắn không kịp xem xét xung quanh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hắn không thể mất hai người thân cận nhất tại thời đại này.
Trước cổng trang viên St.
Corner là một quảng trường rộng lớn, phía dưới được trải bằng đá hoa cương đỏ, ngay giữa là một bức tượng chiến binh cưỡi ngựa bờm đỏ, trên ngực bị xuyên một cây giáo, cây giáo có ba mũi nhọn, trên hai bàn tay, tỉ mỉ chạm khắc hình dáng của một bao tay rực đỏ ngư lửa, tư thế hiên ngang, b·ị đ·âm nhưng vẫn bất khuất kiên cường.
Đó là tiên tổ của gia tộc St. Corner
- Hỏa Thần Bất Động
- Thánh Homan.
Lúc Nguyệt Bảo bước tới gần bức tượng, nơi đó đang phát sinh một chuyện thú vị.
Một thanh niên thân hình tráng kiện, y phục rách nát, quần không có, chỉ mặc một cái quần nhỏ bằng da heo, tóc ba giá, đang dùng thân thể trâu chó của mình, cản mười mấy tên đấu sĩ của gia tộc St.
Corner.
Những đấu sĩ này cũng rất cường tráng còn trang bị v·ũ k·hí giáp trụ, nhưng chàng trai chỉ đơn độc một mình, vẫn hất văng toàn bộ đám người xuống đất, hai bàn chân trần như lốc xoáy đá vào những đấu sĩ kia nghe chan chát.
Một mặt đàn áp các đấu sĩ, một mặt mếu máo gào khóc:
"Thiếu gia c·hết rồi, Aron làm sao đây, bọn ngươi có tránh ra không? Ta muốn nhìn thiếu gia lần cuối."
Đó là anh em chí cốt duy nhất của Noe, Aron.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!