Dư hơn 1200 điểm, có hay không có thể mở ra một lần mười cái kỹ năng?
Hắn không chần chờ, đưa tay ấn vào chỗ mở khóa.
Số dư liền nhanh chóng lùi lại còn 228 điểm.
Sau đó, thân thể hắn như bị hút vào một không gian, hắn đang đứng trước một ngã tư đường, bầu trời đen u ám, trên trời nhiều đám mây hình người trôi lửng lơ lung tung, nhìn cũng rất đáng sợ.
Quang cảnh này đối với người khác có chút lạ lẫm, nhưng với Nguyệt Bảo thì rất quen thuộc.
Đây là thời điểm cuối cùng ở kiếp trước, chỉ khác là lúc này trời chưa mưa, nhìn xa xa về phía trước, một đấu trường to đằng xa, pháo hoa đì đùng xinh đẹp xa hoa.
Hắn nhìn xung quanh, ở sau lưng một con đường, có một chiếc xe rất quen mắt, hắn hình như đã nhìn thấy trên mạng rất nhiều lần.
Bên cạnh là một căn nhà nhỏ, dây leo đâm thủng tạo thành một căn nhà xiêu vẹo, cửa trước mở toang, trong nhà sáng đèn.
Nguyệt Bảo liền muốn đi vào bên trong, vừa đi tới cánh cửa, tay liền đặt nhẹ vào cánh cửa liền cảm giác tay có thể xuyên qua, mà bên trong như có tiếng cãi nhau, vội vàng bước vào.
Khung cảnh trước mắt là một ông lão, trên người chỉ có một bộ quần áo rách rưới, gương mặt lạ lẫm.
Mà đối diện ông ấy là một tên thanh niên da trắng toát, cùng một tên rất nổi danh, hắn gọi là Quang Tiến.
"Các ngươi còn muốn cái gì? Chẳng phải chiếm được tân thế giới rồi sao?" Lão già khàn giọng hét lớn.
Tên thanh niên da trắng mắt xanh, liền hé miệng, bên trong răng nhọn trắng toát,
"Mr Elder kính mến, rất hân hạnh gặp ngài, ta đến đây để xin phép ngài, xin ngài ban tặng một lần năng lực kia."
Nguyệt Bảo thấy rõ tên da trắng này, không phải nhân loại, hắn thuộc Hồn Quốc, chức nghiệp có thể là [Vampire](Huyết tộc) nhìn hắn không khác gì người bình thường, ngoài cặp răng nanh.
"Vừa mới sử dụng rồi, không thể không thể dùng được nữa, các ngươi tới trễ rồi, các ngươi đi đi." Lão già nói xong liền ho khan mấy cái.
"Đã dùng rồi? Nói láo."
Quang Tiến tháo cái nón trên đầu xuống lộ ra gương mặt, ánh mắt vô cùng xấu xa.
"Elder, chúng ta tốn công đưa ngươi tới đây, nơi này thịnh thế đã lập xuống, viễn cảnh này ngài Steven thật sự không muốn."
"Đưa ta tới đây? Là các ngươi ép ta phải xuất thế có được không? Năng lực kia của ta không thể dùng nữa, viễn cảnh các ngươi muốn cũng không còn nữa!" Lão già xoay lưng, gằn giọng nói của mình.
Mà Nguyệt Bảo bước tới phía ông lão, phía bên này liền thấy ông lão móc ra một cuộn giấy phép, nhanh chóng bóp nát đi.
Hắn cũng không rõ đây là phép thuật gì.
"Gì cũng không có, quá vô dụng, đưa ta chìa khóa Vực Sương Mù, không thì hôm nay ngươi phải c·hết. Đừng nghĩ ngươi xé nát một cuốn [Anti Magic] - Kháng Ma Thuật, ta liền không thể g·iết ngươi."
Rõ ràng Steven nhìn ra được hành động của lão già, liền giận dữ nói.
"Rốt cuộc thứ các ngươi muốn vẫn là viễn cảnh kia, ha ha, nhưng các ngươi chậm rồi." Lão già run cả thân thể cười to.
"Ngay khi ta bị các ngươi ép rời đi Elder Grand, ta đã tính một nước cờ này, rốt cuộc cũng đã tìm thấy thứ ta muốn."
Vừa nói xong, ông lão vừa bước ra khỏi cửa, không quên nói tiếp
"Sinh mệnh tối đa của ta đã hết, chìa khóa cũng không có, ta vô dụng với các ngươi."
Nguyệt Bảo không hiểu bọn người này đang nói cái gì, người ở XTG thường thích nói chuyện dai dẳng như vậy sao?
Câu chuyện ban đầu hắn chưa hiểu nổi, nhưng hắn biết một nhân loại, một huyết tộc, lão già không biết chủng tộc gì, đã đoán được mấy phần tình tiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!