Chương 23: Rặn một chút

Trên đường trở về, Nguyệt Bảo kiểm tra thấy thiện đức đã tăng đến 31 điểm, quả nhiên Huỳnh Nam chính là một nhân vật quan trọng.

Trong tương lai, Nam Hải Băng Sương và U Lang Ảnh Trảo đều có tên tuổi, nhưng lại chưa từng nghe nói tới Huỳnh Nam, tất nhiên, kiếp trước hắn thành zombie hoặc c·hết rồi.

Hai người kia nổi danh khoảng đến năm thứ sáu, lúc đó liền theo phe khởi nghĩa của Nhân loại, sau đó liền biến mất hoặc có lẽ nói là ngỏm rồi.

Mà tương lai hai người này đều có chức nghiệp phù hợp, hắn cũng không nên hướng dẫn thêm gì cho mất công, dù sao cũng là người của q·uân đ·ội, tình báo thông tin đủ nhiều.

Xe chạy tới ngã tư trung tâm thành phố, liền dừng lại, Hà Trung Nguyên ở lại sạc pin. Sau đó hai người là Ngọc Anh Thư và Huỳnh Nam liền ra ngoài, bọn họ muốn từ biệt tại đây.

"Trong tương lai cần chúng ta làm gì? Có thể liên lạc, dù khó khăn ra sao chúng ta sẽ giúp hết mình, gia tộc Hà Huỳnh sẽ không vong ơn phụ nghĩa." Hà Trung Nguyên lên tiếng nói.

Nguyệt Bảo cười cười

"Sớm thôi, lần sau ta liền nhờ, không cần dầu sôi hay lửa bỏng, trong khả năng các ngươi mà thôi, cần thức ăn có thể liên hệ ta, trong thời gian tới chỗ ta cung cấp thức ăn."

Nhóm ba người gật đầu: Được, tạm biệt.

Sau đó nhóm Hà Trung Nguyên vẫy tay từ biệt hắn, Nguyệt Bảo thì nhanh chóng chạy về nhà.

Vừa về tới sân nhà, nhìn thấy trước nhà có một vệt máu dài, đi vào trong liền thấy chất đống bao thịt thỏ, hắn cảm khái gật đầu, không hổ em gái hắn, làm việc hiệu quả giống hắn.

Mà đi vào tới trong phòng khách, liền thấy mọi người đang ngồi thành vòng tròn, mắt nhìn hướng hắn, Nguyệt Bảo có chút ngạc nhiên, vì ở giữa mọi người là một con chó lông trắng, hoàn toàn bị buộc thành cái bánh chưng.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Hoàng Quân liền kể lại mọi chuyện.

Chuyện là Thùy Linh cùng Belly trở về, lúc mọi người cùng nhau lôi kéo bao tải đựng thịt thỏ vào nhà thì Belly mới phát hiện, bao tải bị thủng một lỗ to, từ bên ngoài có thể thấy một vệt máu dài ra ngoài đường, Nguyệt Như liền hốt hoảng, không biết có rơi ở đâu mất không, mà khi tìm đến liền thấy một con chó đang gặm thịt thỏ.

Nguyệt Như cùng Hoàng Quân liền trói nó lại, nhưng mà lúc trói nó liền phát ra âm thanh cầu cứu, mà Belly thì hoàn toàn che hai mắt chạy vào trong nhà.

Thì ra là vậy!

Nói chuyện được là cũng giống với Belly nha. Cũng đã từng ăn thẻ ngọc.

Sao kiếp trước hắn chưa kinh lịch qua mấy loại thú hoang biết nói chuyện chạy lông nhông khắp thành phố này?

Nguyệt Bảo ho khan một tiếng, kề mặt gần con chó

"Ngươi, muốn c·hết hay muốn sống?"

Một bên con chó gật gật đầu, mà một bên Belly cũng quỳ xuống mếu máo.

"Chủ nhân, à không ông chủ, đừng g·iết nó mà, hu hu, nó và ta là cùng loài đó!"

Mọi người trong phòng ai cũng há hốc mồm, không riêng gì Nguyệt Bảo.

"Ý ngươi là con samoyed trắng này có huyết thống chung với chim cánh cụt như ngươi?" Nguyệt Bảo nói ra cũng tự chính mình tức cười, hắn không tin nổi, hai con có huyết mạch giống nhau, hình thù thì không có cái gì giống.

Belly lắc đầu nói:

"Ông chủ, không phải đâu, nó là một nửa huyết mạch còn lại giống ta, cũng là loại biết bay đó."

"Được rồi! Chó con, nói toàn bộ hành trình của ngươi ra hình dạng này, nếu nửa điểm nói dối…" Tay Nguyệt Bảo chỉ về hướng Hoàng Quân

"Hắn thích nhất là ăn thịt chó, nhất là chó biết nói."

Belly thì không dám nói chuyện, liên tục đưa mắt ra dấu, giống như

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!