Quay lại trước đó 4 giờ, sau khi Nguyệt Bảo lái xe đi khoảng 15 phút.
Nguyệt Như cùng mọi người sắp xếp lại nhà cửa, thức ăn dự trữ được Thùy Linh cùng cha mẹ nàng đều xếp thành thùng lớn, số lượng một thùng khoảng 1kg hơn.
Đây là theo lời của Nguyệt Bảo, có thể giúp cho một số người không có điều kiện dự trữ từ trước, có thể tăng thêm chút tinh thần lực sau khi rời khỏi XTG.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài liền nghe tiếng đập cửa, mang theo giọng nói rất hoảng hốt,
"Có ai không giúp với? Làm ơn." Âm thanh là một giọng nữ, có chút yếu ớt.
Thùy Linh nghe tiếng gọi liền bước tới cánh cửa, nhưng bị Nguyệt Như ngăn lại, Nguyệt Như hơi lắc đầu ra ký hiệu với Thùy Linh mới nhớ ra tới cái gì, vội đứng sau lưng Nguyệt Như, mọi người trong nhà liền dừng tay lại.
Đây là Nguyệt Bảo căn dặn, thời điểm này sẽ có hai loại người xuất hiện.
Một là, người có ý xấu, bọn họ tiến vào XTG khi trở về hiện thực sẽ bị trạng thái suy yếu, bản chất cũng sẽ có chút cải biến, họ có thể t·rộm c·ắp thức ăn, hoặc đơn giản dùng thiên phú kỹ năng để uy h·iếp người khác giao nộp thức ăn hoặc c·ướp c·ủa, loại người này nhất định không thể giúp, càng giúp bọn họ càng lấn tới, có thể dùng biện pháp mạnh với họ, sau đó đưa họ chút thức ăn.
Hai là, người cần giúp đỡ, bọn họ thật sự cần giúp đỡ, có thể cứu thì nên cứu, không cứu được có thể trợ cấp họ chút đồ ăn.
Mà ngoài cửa tiếng đập càng lớn, một giọng nói trầm phát ra:
"Chúng tôi biết bên trong có người, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi chỉ cần chút thức ăn và thuốc hạ sốt. Làm ơn mở cửa ra."
Nghe là cảnh sát, Thùy Linh đối mặt với Nguyệt Như cũng gật đầu, Hoàng Quân đứng trước người mấy người lớn che chở, Nguyệt Như bước tới kéo ra đồ đạc chắn cửa, theo đó nói vọng ra ngoài:
"Chờ một chút, ra ngay đây."
Cánh cửa nhà đã được sửa lại, gồm 2 lớp cửa, một cửa sắt kèm bên trong, bên ngoài là cửa sắt kính, Nguyệt Bảo cũng muốn làm thêm thiết bị quan sát, nhưng hắn không có thời gian và tiền bạc.
Dọn dẹp xong đồ chắn cửa, Nguyệt Như đưa tay ra ngoài cửa sắt lưới, dùng ổ khóa mở ra cửa sắt, sau đó thụt tay về mới nói: Có thể mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài là ba người, hai nữ một nam, một nam một nữ đang dìu một người đàn ông.
Cô gái trẻ đang dìu khoảng độ hai mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, da có chút hơi ngâm, tóc hơi lôi thôi, nhưng buộc thành đuôi ngựa, dáng người cao cỡ Nguyệt Như, có thể là sinh viên cũng có thể hơn một chút, gương mặt có chút bơ phờ.
Người đàn ông thì nửa tỉnh nửa mê, gương mặt dễ nhìn, cả người bịn rịn mồ hôi.
Người đàn ông còn lại rất quen mắt, Nguyệt Như cảm thấy người này gặp ở đâu rồi, ông ta cao khoảng một mét tám, chín gì đó, có râu quai nón, ánh mắt hiền từ, nhìn sao cũng cảm thấy khoảng ba mươi tuổi, trên trán đã đầy mồ hôi.
Là cô!
Là chú!
Người đàn ông nhìn thấy gương mặt Nguyệt Như sau cánh cửa sắt, liền phát hiện ra người quen.
Nguyệt Như mới rướn cổ lên theo, cũng cùng lúc lên tiếng, người đàn ông này chính là lúc trước nàng đi mua các loại bông băng, thuốc men có gặp ông ta một lần, ông ta còn nói là cảnh sát chìm, đang có nhiệm vụ gần đây.
"Ô, là chú, chú cảnh sát chìm nha."
"Hai người biết nhau?" Thùy Linh ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Nguyệt Như gật đầu một cái
"Biết thì biết, nhưng không rõ mục đích của các người, thế giới bên ngoài thật sự loạn lạc lắm rồi."
Cô gái trẻ đứng ở ngoài liền sợ chồng mình làm hỏng chuyện, liền tiến lên một bước lên tiếng
"Ta là Lê Ngọc Anh Thư, anh ấy là chồng ta tên Hà Trung Nguyên, còn người này là Huỳnh Tấn Nam, hắn là em rể ta, hắn đang bị sốt, có thể giúp chúng ta ch·út t·huốc hạ sốt, cùng chút ít thức ăn được không?"
Dừng một chút lại nói tiếp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!