Chương 9: (Vô Đề)

Khi tôi dẫn anh đến bên bờ hộ thành và lấy ra lon bia vừa mua trong siêu thị.

Nụ cười trong mắt Lục Tri Niên càng sâu hơn.

Anh không nhịn được trêu chọc:

"Lê Đường, cách mời bia đặc biệt thế này, tôi là lần đầu được thấy đấy."

Tôi cười khẽ, cầm lon bia cụng nhẹ vào lon của anh.

Nghiêm túc nói: "Lục Tri Niên, hôm nay, cảm ơn anh."

Trong buổi tụ họp tối nay, không ít người từng cùng Lý Tiêu gây khó dễ cho tôi.

Nhưng khi Lý Tiêu rút lui trong thảm bại, lại không ai dám đứng ra bênh vực hắn.

Kể cả Lâm Uyển — người luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán độc.

Lục Tri Niên là người thứ hai trong đời tôi đứng ra che chở cho tôi.

Còn người đầu tiên...

"Không cần khách sáo, bạn gái."

Giọng nói trầm thấp cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Hai chữ "bạn gái" được Lục Tri Niên nói ra nhẹ nhàng như gió.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bầu không khí mơ hồ ấy khiến tôi có chút bối rối trong chốc lát.

Nhưng cũng chỉ là một thoáng.

Tôi tỉnh táo lại, hỏi anh:

"Lục Tri Niên, anh có hứng thú nghe chuyện giữa tôi và Kỳ Ngôn không?"

17.

Tôi không đáp lại lời của Lục Tri Niên vừa rồi.

Lời đó là trêu ghẹo, hay có dụng ý khác, tôi nghĩ... cũng chẳng liên quan đến tôi nữa rồi.

Thấy Lục Tri Niên im lặng, tôi quay đầu, không nhìn anh nữa.

Ngắm ánh trăng lấp lánh trên mặt sông, tôi bắt đầu kể.

Năm tôi bảy tuổi, cha tôi ngoại tình, nhân tình đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.

Mẹ tôi một mình bươn chải khắp nơi để kiếm sống.

Bà hoàn toàn không để ý đến việc tôi vì nói lắp mà bị bạn bè đồng trang lứa trêu chọc.

Sau này, gia đình Kỳ Ngôn chuyển đến sống cạnh nhà tôi.

Lần đầu gặp, Kỳ Ngôn đã vung nắm đ.ấ. m đánh đuổi lũ trẻ chế giễu tôi.

"Cậu tên Lê Đường à? Tên hay đấy. Từ giờ theo tôi, tôi bảo kê cậu."

Cậu bé nhỏ nhắn ấy, không biết bắt chước từ hoạt hình nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!