Chương 7: (Vô Đề)

Lâm Uyển bật cười như nghe thấy một chuyện nực cười:

"Đúng, hai trăm nghìn, cô có không?"

Vừa dứt lời, điện thoại của Kỳ Ngôn vang lên tiếng thông báo chuyển khoản quen thuộc.

Vẻ mặt anh thoáng ngạc nhiên, nhưng khi mở tin nhắn ra xem thì lập tức trở nên u ám.

"Lê Đường, em lấy đâu ra..."

"Không có tài khoản bạn bè, tôi chuyển thẳng cho bạn trai cô rồi."

Phớt lờ ánh mắt gặng hỏi của anh, tôi cắt ngang lời Kỳ Ngôn.

Gượng ép nuốt xuống cảm giác buồn nôn, cuối cùng liếc nhìn hai người trước mặt.

"Phiền hai người... đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

13.

Tôi đã bỏ Lục Tri Niên khỏi danh sách chặn.

Hôm ấy, anh không hỏi gì thêm, chỉ im lặng chuyển cho tôi hai trăm nghìn.

Chỉ là sau đó, suốt mấy ngày liền, anh cũng không liên lạc lại.

Tôi hiểu rất rõ, trên đời này chẳng có bữa trưa nào miễn phí.

Vì vậy, khi tôi chủ động hỏi anh cần tôi làm gì.

Lục Tri Niên đã gửi cho tôi một định vị.

Là phòng VIP của một hội sở cao cấp, hẹn gặp tôi vào tối nay.

Buổi tối, tôi đến đúng giờ.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, lại gặp phải người mà tôi không muốn thấy nhất.

"Đệt, ai gọi con nhỏ nói lắp này tới thế?"

Một giọng nói quen thuộc, đáng ghét vang lên.

Tôi nhìn Lý Tiêu đang bước về phía mình, vừa định quay đi thì bị hắn túm lấy tay.

"Anh Ngôn, con nhỏ nói lắp này theo anh đến tận chỗ tôi chơi rồi, đúng là âm hồn không tan mà."

Vừa nói, Lý Tiêu vừa cố tình siết mạnh hơn.

Tôi vùng vẫy, cánh tay đau nhức dữ dội.

"Buông tay ra!"

"Buông tay, Lý Tiêu."

Giọng nói của Kỳ Ngôn vang lên cùng lúc với tôi.

Ánh mắt anh lạnh lẽo liếc qua bàn tay đang nắm chặt lấy tôi của Lý Tiêu, dừng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Lê Đường, chẳng phải em đã nói là không muốn gặp tôi nữa sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!