Chương 6: (Vô Đề)

Không để anh kịp phản ứng, tôi quay sang nhìn Lâm Uyển, cười nhẹ.

Ánh mắt tôi từ từ lướt qua gương mặt cô ta.

"Nếu anh không rõ, có thể hỏi tiểu thư Lâm.

"Nhìn là biết người trong nghề rồi."

"Lê Đường, cô...!"

Mặt Lâm Uyển lúc đỏ lúc trắng.

Cô ta tức tối giơ tay định tát tôi.

Nhưng tôi còn chưa động, Tiểu Hắc đã lao vút lên trước.

"Á a!!"

"Tiểu Hắc!"

Tiểu Hắc phóng vào chân Lâm Uyển khiến cô hoảng loạn lùi lại liên tục.

Trượt chân, "bịch" một cái, cô ta ngã nhào xuống đất một cách thảm hại.

Hôm nay Lâm Uyển mặc váy trắng ngắn, cú ngã khiến cảnh tượng dưới váy lộ ra lấp ló.

Những ánh nhìn không mấy thiện chí lập tức đổ dồn vào người cô ta.

Cô vừa xấu hổ vừa giận, mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng gọi Kỳ Ngôn.

"Tiểu Hắc, phì... lại đây."

Thấy Kỳ Ngôn mặt lạnh đỡ cô ta dậy.

Sợ họ sẽ tìm Tiểu Hắc gây chuyện, tôi vội ôm nó vào lòng.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, "phì" cười thành tiếng.

"Lê Đường!"

Nghe ra ý cười trên nỗi đau người khác của tôi, Lâm Uyển tức đến run giọng.

Cô ta giơ tay lên, cổ tay trắng ngần đỏ ửng rõ ràng.

Chiếc vòng tay nạm kim cương lấp lánh, nhìn qua đã thấy đắt đỏ, dính đầy vết bẩn.

"Lê Đường, con ch. ó điên của cô xông lên định cắn tôi, còn làm hỏng chiếc vòng tay phiên bản giới hạn C mà tôi vừa mua được.

"Hôm nay, cô phải đền tôi hai trăm ngàn, hoặc là…"

Lâm Uyển nghiến răng, ánh mắt lóe lên chút khoái chí.

"Hoặc là cô quỳ xuống, xin lỗi tôi ngay tại đây."

Tôi không biết Lâm Uyển nói cái gì nhà A nhà B nhà C.

Chỉ biết kiểu hành vi này, tôi hoàn toàn có thể báo công an xử lý.

Nhưng tôi còn chưa kịp rút điện thoại, đã nghe thấy giọng trầm thấp của Kỳ Ngôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!