Chương 5: (Vô Đề)

Mới nhận ra, không biết từ lúc nào, Kỳ Ngôn đã để mặc đám bạn bên cạnh nhắm vào tôi, trêu chọc tôi.

Và giờ đây, anh thậm chí tự tay giáng xuống cú đ.ấ. m từng che chắn cho tôi năm ấy.

Anh không còn là Kỳ Ngôn từng liều mạng bảo vệ tôi nữa.

Cũng không còn là Kỳ Ngôn luống cuống đau lòng khi thấy tôi rơi lệ.

Thời gian trôi qua, lòng người cũng đổi thay.

Thì ra, người vẫn sống trong quá khứ... chỉ có mình tôi mà thôi.

Tôi cắn chặt môi, đến khi mùi m.á. u tanh lan ra, đầu óc mới tỉnh táo lại đôi chút.

"Kỳ Ngôn, chuyện giữa tôi và Lục Tri Niên, liên quan gì đến anh?"

Tôi lau khô nước mắt, đứng bật dậy.

Một tay ôm lấy Tiểu Hắc đang cuộn tròn dưới chân, tay còn lại kéo theo vali hành lý.

Khi đi ngang qua Kỳ Ngôn, tôi khựng lại, đưa tay ra trước mặt anh.

"Còn nhớ không? Đây là món quà anh từng tặng tôi."

Tờ giấy nhàu nát ướt đẫm mồ hôi tay tôi.

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhưng vẫn còn mờ mờ thấy được hình vẽ chiếc nhẫn kim cương to tướng đầy khoa trương.

Đó là món "quà" độc nhất vô nhị mà Kỳ Ngôn tặng tôi khi còn nhỏ.

Hôm ấy, gương mặt anh đỏ rực dưới ánh hoàng hôn, hứa với tôi.

Sau này, tôi có thể mang tờ giấy này đến tìm anh để đổi lấy một chiếc thật.

Như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Ánh mắt Kỳ Ngôn khẽ run, dường như cũng rơi vào hồi ức.

Ngay khoảnh khắc anh đưa tay ra, tôi lập tức xé vụn tờ giấy.

Một tay, mạnh mẽ ném thẳng vào mặt anh.

"Ban đầu tôi định trả lại anh, giờ nghĩ lại, cũng chẳng cần nữa."

Qua làn giấy vụn đang bay, tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Ngôn.

Từng chữ một, là sự nghiêm túc chưa từng có trong đời.

Tôi nói: "Kỳ Ngôn, nếu biết sớm có ngày hôm nay chúng ta thành ra thế này...

"Tôi thà... mãi mãi sống trong bóng tối."

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!