Chương 4: (Vô Đề)

Tôi từng một lòng tin rằng mình sẽ mãi mãi ở bên Kỳ Ngôn.

Nhưng khi bắt đầu thu dọn hành lý, tôi mới nhận ra.

Thì ra vài năm gắn bó, chỉ cần vài tiếng đồng hồ là có thể xóa sạch không dấu vết.

Tôi gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn rồi ngồi đợi anh trên ghế sofa.

Cơ thể đã sớm vượt giới hạn chịu đựng, tôi cố gắng chống chọi với cơn đau đầu.

Như thể đã trải qua hàng thế kỷ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa.

"Lê Đường, em ngồi đây làm gì vậy?"

Dường như cũng không ngủ cả đêm, sắc mặt Kỳ Ngôn đầy mệt mỏi.

Đi ngang qua tôi, anh chỉ liếc nhạt một cái rồi đi thẳng vào phòng.

"Kỳ Ngôn, anh có thấy... tin nhắn em gửi không?"

Vừa mở miệng, cổ họng tôi như bị kim châm, vừa khô vừa đau.

"Cái gì cơ?"

Kỳ Ngôn quay đầu lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc và không kiên nhẫn.

Quả nhiên, anh chưa từng đọc tin nhắn tôi gửi...

Tôi khẽ kéo môi, nở một nụ cười chua chát.

"Em... chúng ta kết thúc đi... Kỳ Ngôn."

Tôi định nói chia tay, nhưng rồi mới nhận ra giữa tôi và anh, chưa từng thực sự bắt đầu.

Tôi còn tự nhắc mình trong lòng, nhất định phải nói lời từ biệt mà không lắp bắp.

Thế nhưng trái tim run rẩy, cuối cùng vẫn lộ ra sự yếu đuối.

Lời vừa dứt, sắc mặt Kỳ Ngôn lập tức trầm xuống.

Ánh mắt anh lướt qua hành lý cạnh ghế sofa, cuối cùng dừng lại nơi tôi.

"Lê Đường, em lại làm loạn cái gì nữa đây?"

Giọng nói trầm thấp như những mảnh băng vỡ, đ.â. m thẳng vào lớp vỏ cứng rắn tôi tự tạo ra.

Mắt tôi nóng lên, cúi đầu xuống, cố làm ra vẻ thản nhiên:

"Kỳ Ngôn, chẳng phải anh đã ở bên Lâm Uyển rồi sao?"

"Lê Đường, chỉ vì chuyện đó thôi à?"

Kỳ Ngôn bực bội xoa trán, như thể đang ban phát một lời giải thích.

"Hôm qua Lâm Uyển đột ngột tỏ tình, bao nhiêu người đang nhìn, anh không thể để cô ấy mất mặt.

"Sau đó anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với cô ấy, em đừng..."

"Nhưng anh lại có thể thờ ơ với sự khó xử của em, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!