Chương 3: (Vô Đề)

Trong đầu tôi lơ mơ, buột miệng thốt ra bốn chữ "Trung Quảng Ngự Cảnh".

Đó là khu nhà cao cấp mà Kỳ Ngôn mua cạnh Đại học Kinh Bắc.

Sau khi tôi đỗ vào Kinh Bắc, liền chuyển đến ở cùng anh.

Nghe xong, Lục Tri Niên hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn tôi một cái.

Ánh mắt anh dừng lại một lúc khi thấy đôi chân trần của tôi.

Chỉ chốc lát sau, tôi đã cảm thấy lòng bàn chân ấm dần lên.

"Cảm ơn."

Sống mũi bỗng cay xè.

Tôi không ngờ, có ngày mình lại được bạn của Kỳ Ngôn đối xử tử tế như vậy...

Tôi cúi đầu, cố kìm nén nước mắt.

Suốt đoạn đường im lặng, không nói thêm lời nào.

Cho đến khi tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt.

"Anh... anh nói gì cơ?"

Câu hỏi bất ngờ của Lục Tri Niên khiến tôi thoáng nghi ngờ tai mình.

Ngẩng đầu lên, lại không kịp tránh khỏi đôi mắt sâu như mực kia.

Ánh mắt ấy u ám, ẩn chứa một loại dò xét khó hiểu.

Rõ ràng mặt anh vẫn không biểu cảm, nhưng giọng nói thản nhiên ấy lại như tiếng sét đánh bên tai tôi.

Anh nói: "Lê Đường, Kỳ Ngôn mỗi tháng trả em bao nhiêu tiền?"

"Tôi trả gấp đôi, em có chịu diễn với tôi một vở kịch không?"

Thấy tôi mãi không phản ứng, Lục Tri Niên lấy điện thoại ra, lắc lắc trước mặt tôi.

"Hay là, thêm WeChat trước đi?"

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu sau mới khó khăn gật đầu.

Điện thoại của tôi đã được sạc trong xe.

Vừa mở máy, âm thanh tin nhắn vang lên liên tục.

Trên nhóm đầy ắp lời chúc: "Chúc anh Ngôn và Tiểu Uyển hạnh phúc".

Từng chữ như đ.â. m vào mắt tôi.

Tôi lại lỡ mất một màn kịch hay rồi sao...

Khóe môi cong lên trong giễu cợt, ngón tay bấm vào dòng chữ ấy.

Sao chép — dán — gửi.

Khi tin nhắn của tôi bị đẩy lên đầu, tôi cũng không chút do dự rời khỏi nhóm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!