Màn hình điện thoại vụt tắt, bóng tối lập tức bao trùm lấy tôi.
Ha, đúng là trùng hợp.
Điện thoại cũng vừa hết pin.
Khu nghỉ lớn như vậy, tôi cũng mới chỉ bước ra được một đoạn.
Hiển nhiên, quay đầu trở lại là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này.
Dù sao, bạn bè của Kỳ Ngôn cũng không phải lần đầu nhắm vào tôi.
Trước kia nhiều lần như vậy, tôi vẫn có thể mặt dày mỉm cười cho qua.
Lần này quay về, cùng lắm cũng chỉ bị mỉa mai thêm vài câu, chẳng sao cả...
Tôi tự nhủ trong lòng, nhưng chân lại như mọc rễ tại chỗ.
Dù thế nào cũng không bước nổi một bước.
Tôi quen biết Kỳ Ngôn đã mười lăm năm.
Mập mờ đi theo anh ba năm.
Có lẽ bởi vì tôi từ nhỏ đã sợ lạnh, lại sợ bóng tối.
Mà Kỳ Ngôn, rõ ràng là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết...
Khoảnh khắc này, một cảm giác mệt mỏi chưa từng có tràn lên trong lòng.
Tôi đột nhiên thấy kiệt sức.
Tối qua, Kỳ Ngôn hứng thú nổi lên, hành tôi suốt cả đêm.
Chân tôi còn đang run rẩy, vậy mà vì buổi tiệc hôm nay, tôi vẫn gắng gượng đi đôi giày cao gót không quen thuộc.
Đôi giày này là Kỳ Ngôn tặng tôi.
Lúc đó, khi nhìn thấy giá tiền, tôi đã phải há hốc mồm.
Mỗi lần mang nó, tôi đều cẩn thận từng chút, sợ làm bẩn một vết nào.
"Kỳ Ngôn, đây cũng chỉ là một đôi giày thôi."
Anh không chịu nổi sự rụt rè nhỏ mọn của tôi.
Lập tức lấy điện thoại ra, định mua thêm cho tôi vài đôi mới.
Khi đó, tôi rất nghiêm túc từ chối lòng tốt của anh.
Tôi biết, mình không xứng đi đôi giày đắt tiền như vậy.
Giống như con gái người giúp việc vĩnh viễn không xứng với cậu chủ nhà giàu.
Tôi tự cười nhạo, hít một hơi dài dưới ánh đèn đường lờ mờ.
Tôi buông lỏng cơ thể, tựa vào gốc cây bên cạnh.
Cởi giày cao gót ra, đặt chân lên thảm cỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!