Chương 11: (Vô Đề)

Cảm giác ẩm ướt từ môi lướt xuống dưới.

Như trừng phạt, vừa đau rát vừa nhục nhã.

Từng đợt lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

Tôi run rẩy, nước mắt không kìm được tuôn trào.

"Kỳ Ngôn, làm ơn... xin anh đừng..."

Tầm mắt mờ nhòe, tôi không còn nhìn rõ vẻ mặt Kỳ Ngôn.

Nhưng cảm giác anh dừng lại một chút là rất rõ ràng.

Anh buông tay tôi ra.

Nhưng giây tiếp theo, kèm theo tiếng xé toạc của váy áo, một tiếng cười lạnh vang lên bên tai.

"Lê Đường, tôi sớm nên biết...

Em và con tiện nhân mẹ em...

Không có đàn ông, thì sống cũng chẳng nổi!"

20.

Như sấm nổ bên tai.

Tôi thậm chí sững người, ngừng cả việc khóc.

Trong đầu chỉ quanh quẩn lời sỉ nhục mà Kỳ Ngôn vừa nói về mẹ tôi.

Thấy tôi ngây ra, ánh mắt Kỳ Ngôn càng thêm châm chọc.

Anh giơ tay, bóp mạnh cằm tôi, rồi hung hăng áp môi xuống.

Đau đớn cùng mùi m.á. u tanh lan tràn trong đầu.

Khi cảm giác có vật gì cứng chạm vào tôi, nỗi sợ bùng phát không cách nào kiềm chế.

Tôi vùng vẫy như cá sắp chết.

"Kỳ Ngôn, anh... anh buông ra! Buông tôi ra!"

Tay vung loạn, tôi chạm được một vật cứng, liền nắm chặt lấy.

Không chút do dự, tôi dốc hết sức đập mạnh vào đầu Kỳ Ngôn!

"Cút đi!!"

Tí tách.

Tí tách.

Thời gian như bị nhấn nút tạm dừng.

Kỳ Ngôn sững người, tay dần buông lỏng.

Máu chảy dọc theo gò má anh, nhỏ xuống mặt tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!