Chương 9: (Vô Đề)

Tô Hạc Đình: "…"

Cậu gian nan nặn ra ba chữ: "Cảm ơn anh."

Tạ Chẩm Thư buông tay ra, đáp một câu: "Không có gì."

Trên màn hình thấy một con gấu trúc đương hết sức phấn khởi kêu "e e", hai chữ "e e" lập tức xuất hiện, còn được đổi thành màu neon. Hình ảnh của chúng và bàn mạt chược bay ra khỏi màn hình rồi được phóng to từ từ lên, lơ lửng trong quán rượu khoảng năm giây mới biến mất.

Ẩn Sĩ vừa "Ấy chà" vừa đứng lên, lấy khăn tay trong ngực áo ra rồi đưa sang một cách hết sức ân cần: "Mau lau một chút đi."

Tô Hạc Đình không cần, cậu rút khăn tay trong túi ra rồi quệt nước trên quần.

Ẩn Sĩ thấy cái khăn thì hoảng hồn: "Cậu bị thương à?"

Tô Hạc Đình lau được một nửa thì thấy vết máu, mới nhớ ra cái khăn tay này cũng là của Tạ Chẩm Thư. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ chủ nhân của nó, nên vẫn tỏ vẻ thản nhiên đối mặt với Ẩn Sĩ, qua hồi lâu sau mới ném ra một câu: "… Không."

Ẩn Sĩ cũng khá tinh ý, ra hiệu "OK" với Tô Hạc Đình rồi không hỏi lại nữa. Y vừa lau bàn vừa tiếp tục chụm đầu với Tô Hạc Đình: "Cậu xem xong chưa?"

Tô Hạc Đình gật đầu một cái.

Ẩn Sĩ hỏi: "Cậu có nhận ra đôi chân kia là của ai không?"

Tô Hạc Đình đáp: "Titan."

Đó là chân của Titan.

Sau khi trận đấu hôm trước kết thúc Titan co rúm người ngã xuống, Tô Hạc Đình đã trông thấy.

"Đúng vậy, chính là gã đó!" Ẩn Sĩ siết chặt khăn tay, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Chắc cậu cũng thấy rồi, có người phân thây Titan."

Tô Hạc Đình chau mày: "Vì gã thua trận đấu à?"

Ẩn Sĩ gật đầu thật khẽ: "Gã là vua chuỗi người ta dự đoán trên livestream, rất nhiều người cược cho gã thắng trước khi trận đấu bắt đầu. Tôi nghe nói," gã nuốt nước bọt, "tôi nghe nói có một ông chủ lớn cũng đặt cược."

"Ông chủ lớn" ở chợ đen là một tôn xưng, ám chỉ một người có thể dùng một tay che trời ở nơi này. Bình thường cái tên này nếu không phải sếp sòng ở đấu trường thì cũng là ông lớn ở chợ giao dịch.

Tổng cộng có ba khu sinh tồn phản hệ thống, mỗi khu đều có cơ sở nuôi trồng nấm, những cơ sở trồng nấm cung cấp thức ăn cho khu sinh tồn này đều thuộc về các ông chủ lớn. Hình Thiên ngoài mặt là người nắm quyền nhưng thực ra cũng ăn cơm do các ông chủ lớn phát mà thôi.

Ở khu sinh tồn, đặc quyền của các ông chủ lớn phải nói là vô biên.

Tô Hạc Đình nghĩ đến đám người đuổi theo cậu không dứt ngày hôm nay.

"Cậu chọc giận ông chủ lớn rồi," Ẩn Sĩ nói, "tôi nào dám gặp cậu trực tiếp đâu, không còn cách nào khác phải nhờ anh Tạ giúp. Nhưng tôi cũng không ngờ bọn họ dám nổ súng trong chợ giao dịch, ở đó nhiều người vậy mà."

Ở nơi bị kiểm soát vũ khí gắt gao như Hình Thiên mà người ông chủ lớn phái đi lại có thể mang súng, cho thấy ông ta chẳng ngán gì hết, giết người với ông ta cũng chỉ như bóp ch3t một con kiến mà thôi.

Tô Hạc Đình hỏi: "Ông lấy video ở đâu ra?"

"Chỗ Giai Lệ ấy."

Đêm nào Giai Lệ cũng bán nấm xiên nướng ở cửa đấu trường, công việc làm ăn này là do chị dựa vào quan hệ mới mua được, nhưng thực ra chị còn giúp những người lai không thể tụ tập ở chợ đen trao đổi tin tức nữa.

Trong quán rượu không có điều hòa, không khí còn không lưu thông nên rất oi bức. Ẩn Sĩ quệt mồ hôi trên trán, dùng tay áo tự quạt cho mình.

"Cậu định thế nào?" y hỏi, "Tôi sợ cậu vừa ra ngoài đã bị người của ông chủ lớn ám sát luôn mất."

Đúng là có thể lắm.

Khốn nạn thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!