Chương 6: Ảo thuật

Tô Hạc Đình chưa từng nghe nói.

Trong chợ giao dịch tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có. Nghề đánh thuê đều là phường cược mạng lý lịch không sạch sẽ, vì vậy chỉ nhận giao dịch bằng tiền mặt, thường xuyên xuất hiện tình trạng lấy tiền xong sủi tăm hoặc đã là trộm lại còn va phải cướp.

Đây không chừng là một cái tên giả.

Cậu đáp lại một câu "Cẩn thận lừa đảo đấy."

Bấy giờ đã là bốn giờ sáng rồi, Tô Hạc Đình đã sức cùng lực kiệt, mắt cũng díp lại chẳng mở ra nổi nữa. Chờ mãi chẳng thấy Ẩn Sĩ nhắn tiếp, cậu bèn ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi.

Nhưng giấc ngủ này cũng chẳng được ngon, trong mơ kiểm sát viên đuổi cùng giết tận cậu không tha. Tô Hạc Đình đã khắc sâu ấn tượng về đôi chân ấy của đối phương, đến mức lúc bị điện thoại đánh thức cánh tay hẵng còn râm ran tê dại.

Mới thức dậy cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, lúc nghe điện thoại giọng khó chịu: "Làm sao?"

Tạ Chẩm Thư bị hỏi vậy, ngừng một giây rồi mới đáp: "Đưa tài liệu."

Tô Hạc Đình cau mày: "Anh là ai?"

Anh trả lời: "Tạ Chẩm Thư."

Mất hai giây Tô Hạc Đình mới phản ứng được đây là ai. Cậu giơ điện thoại ra, liếc nhìn dãy số rồi mới áp lại vào tai: "Anh nhầm số rồi."

"Ẩn Sĩ giới thiệu."

Giọng đối phương hơi khàn, như là đang mở một loại máy đổi giọng nào đó.

"Ha…" Tô Hạc Đình bắt chước ngữ điệu của Chị Đại, "đưa tài liệu gì cơ?"

Tạ Chẩm Thư nói: "Thân Vương."

Hai ngày nữa Tô Hạc Đình phải đánh với Thân Vương, chính cậu cũng suýt thì quên chuyện này.

Hệ thống thông gió trong phòng bị trục trặc, ngủ một đêm nghe nực muốn chết. Tô Hạc Đình nóng lắm, cậu cào bừa tóc lên rồi nói với người ta: "Không cần, không muốn. Tạm biệt."

Chưa cho đối phương cơ hội trả lời cậu đã cúp máy ngang.

Rạng sáng hôm qua Ẩn Sĩ đã gửi thêm một đống tin nhắn, Tô Hạc Đình kéo lên đọc.

Ẩn Sĩ: Tin lớn đây!

Ẩn Sĩ: Titan chết rồi!!!

Ẩn Sĩ: Chi tiết tôi không dám nói.

Đoạn giữa bị ngưng khoảng nửa tiếng.

Ẩn Sĩ: Cậu dậy thì đi lấy tài liệu về Thân Vương nhé, trong đó có đồ quan trọng lắm đấy.

Ẩn Sĩ: Nhất định phải lấy nhé!

Tô Hạc Đình lặng thinh chốc lát, rồi gọi điện lại cho Tạ Chẩm Thư.

"Xin chào," cậu nói chân thành, "mới nãy là em trai tôi nghe điện."

***

Tô Hạc Đình đúng giờ xuất phát.

Ban ngày Chợ Đen trông rõ dơ dáy lộn xộn chán đời, rác thải sinh hoạt chất đống bên cạnh khu nhà tập thể. Không có màn hình laser thì nơi này cũng chỉ còn lại những tòa nhà cũ kỹ bụi bặm đang oằn mình. Đầu hẻm có không ít người lai, phần lớn đang đi làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!