Chương 50: (Vô Đề)

Ánh mắt Tạ Chẩm Thư thoáng tối sầm đi, anh hỏi: "Cơ thể cậu đang ở đâu?"

Tô Hạc Đình nghĩ ra ngay, đáp liền: "Phòng giam số 103, do đích thân Chị Đại canh."

Không ổn rồi.

Cơ thể của Tô Hạc Đình không giống đám Đông Phương, cơ thể cậu không được ngâm trong dịch dinh dưỡng, nếu lên mạng lâu sẽ dẫn đến tình trạng đói bụng, tay chân tê liệt, hay thậm chí là đột tử, cậu phải khẩn trương đăng xuất, bằng không sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tạ Chẩm Thư nói: "Tôi sẽ thoát ra đi tìm cậu."

Tô Hạc Đình phản đối: "Không được đâu, trong nhà giam toàn quân của Hình Thiên thôi, nhỡ bọn họ cưỡng chế tháo máy cải trang của anh thì anh… Mà khoan, sao anh lại cao lên thế này?"

Cậu nói được có nửa câu đã thấy Tạ Chẩm Thư càng lúc càng cao vống lên, cuối cùng cậu phải ngửa cổ mới nhìn được mặt Tạ Chẩm Thư.

Tạ Chẩm Thư nhìn cậu chăm chăm mãi một lúc mới nói: "Cậu bị thu nhỏ đi rồi."

Tô Hạc Đình giơ tay lên, tấm áo khoác to sụ của Tạ Chẩm Thư lùng bùng như nước chảy. Cậu hết hồn vểnh đuôi, khiếp hãi thốt lên: "Gì vậy trời! Tôi—"

Cậu siết nắm tay, nắm đấm cậu bé xíu chẳng khác nào cái bánh bao tráng miệng.

Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống đặt tay lên đầu Tô Hạc Đình để giúp cậu bình tĩnh lại, anh nói: "Đây là phản ứng khi cơ thể bị suy nhược."

Tô Hạc Đình đứng hình: "Đậu má, tôi biến thành Tiểu Cố rồi ư?"

Tạ Chẩm Thư sửa lại: "Tiểu Tô."

Tô Hạc Đình thẫn thờ ôm đầu: "Cứu với."

Tạ Chẩm Thư bỗng chìa tay ra bảo cậu: "Đi thôi."

Tô Hạc Đình nhét tay áo vào lòng bàn tay Tạ Chẩm Thư, ảo não hỏi: "Giờ mình đi đâu?"

Tạ Chẩm Thư dắt Tô Hạc Đình vào trong, anh đi một bước thì Tô Hạc Đình phải đi tận ba bước, mà ức chế nhất là đôi chân ngắn ngủn này chạy chưa được mấy bước đã phát hiện quần quá lớn, vướng vào chân suýt tụt.

Tô Hạc Đình: "…"

Giờ hỏi mượn quần Tiểu Cố có kịp không vậy?

Tạ Chẩm Thư bèn bế Tô Hạc Đình lên, đôi mắt thản nhiên dán vào mặt Tô Hạc Đình: "Để tôi bế cậu đi."

Tô Hạc Đình hoảng hốt gật đầu như bổ tỏi rồi được bế vào vòng tay Chỉ huy. Cậu buồn xo, gương mặt be bé nhăn nhó hết lại, cả tai với đuôi đều cụp xuống đầy rầu rĩ, cậu hỏi: "Sao tôi lại còn bé hơn cả Tiểu Cố thế này? Tôi chỉ đói thôi mà."

Tạ Chẩm Thư bế Tô Hạc Đình lên tầng, nói: "Thông tin kết nối của Hình Thiên là thông tin giả, khu trừng phạt không thể đưa ra đánh giá chính xác nên chỉ có thể thay đổi cơ thể giả của cậu dựa trên những phân tích cơ bản thôi."

Tô Hạc Đình nói: "Đánh giá kiểu gì mà hay thế."

Cùng lắm cậu cũng chỉ thiếu máu với tê liệt tứ chi thôi, thế mà khu trừng phạt lại biến cậu thành một đứa bé con ba bốn tuổi. Kiểu này cậu tự vệ còn khó chứ nói gì đánh đấm.

Tạ Chẩm Thư vào phòng chứa đồ trên tầng hai, bên trong chất đầy thùng hộp đựng đồ đạc của nhà trẻ. Anh lấy một cái thùng bên ngoài ra đặt Tô Hạc Đình vào.

Tô Hạc Đình lọt thỏm giữa cơ man những con thú nhồi bông, cậu nhìn Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư nhét con gấu to bự bên trên vào. Tô Hạc Đình không thể không tay ôm tay ấp, đôi tai mèo dựng thẳng đứng hệt một con thú bông.

Cuối cùng Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Mèo. Anh dặn: "Giờ tôi sẽ đăng xuất, cậu ở yên đây đừng chạy lung tung."

Sương mù bên ngoài đã tiêu tan, Ngạo Nhân siêng năng cần mẫn, với tốc độ của nó thì chỉ một hai tiếng nữa là trời sẽ sáng ngay thôi. Song trời sáng rồi cũng chưa chắc đã an toàn, khắp phạm vi chung quanh chỉ có chỗ này là điểm tái tạo của Giác, Tạ Chẩm Thư phải giấu Tô Hạc Đình ở đây.

Tô Hạc Đình cuống cuồng quẳng mấy con thú nhồi bông trong lòng ra rồi nhoài người ra ngoài diềm thùng, nói: "Chị Đại thận trọng lắm, anh mà vào nhà giam là kiểu gì cũng sẽ phải qua mấy cửa kiểm tra, chị ta sẽ không cho anh đeo máy cải trang đâu. Chị ta mà nhận ra anh thì nguy to mất à? Làm thế này mạo hiểm quá, anh đi tìm má Phúc ấy, kiểu gì bà ấy cũng nghĩ ra cách."

Tạ Chẩm Thư đáp: "Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!