Chương 45: Nhĩ khách

Tô Hạc Đình nhất thời cứng họng, cậu nói: "Ơ—"

Tạ Chẩm Thư còng đầu kia vào cổ tay mình rồi quay người ra ngoài.

Tô Hạc Đình đi theo, cậu vừa gãi cổ vừa nói: "Thật, anh bảo tôi chờ ở đây tôi cũng có chạy đâu? Tôi không chạy thật mà… Tạ Chẩm Thư? Tạ Chẩm Thư."

Tạ Chẩm Thư lờ tịt.

Tô Hạc Đình bèn gọi: "Chỉ—huy—"

Tạ Chẩm Thư nói: "Tôi không tin cậu."

"Đừng thế mà, buổi tối nguy hiểm như vậy, mình không thể lục đục được." Tô Hạc Đình lấy ngón tay chọc Tạ Chẩm Thư, "Đi chậm tí đi, tôi kể anh tôi đi làm gì nhá."

Tạ Chẩm Thư dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Tô Hạc Đình bèn kể: "Tôi đang xem tranh trong sảnh thì phát hiện trên bức cuối cùng có ghi chú của Giác, xong rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân, xong cửa bị đóng lại. Tôi tưởng hệ thống Chủ thần giở trò nên mới lên tầng tìm anh, kết quả lại bước vào không gian gấp, bên trong đó là nhật ký Giác viết."

Thật sự rất khó để giải thích cái quá trình "tiến vào" này, Tô Hạc Đình nghi mình đã vô tình kích hoạt một điều kiện nào đó mà Giác bố trí.

Cậu bảo: "Tôi đi hướng nào cũng sẽ quay về sảnh, đến khi mặt trời lặn mới ra ngoài được, thế sao coi là tôi chạy lung tung được?"

Tạ Chẩm Thư nắm bắt trọng điểm: "Không gian gấp ư?"

Tô Hạc Đình nói: "Ừa, anh không biết hả?"

Tạ Chẩm Thư không biết, anh đã đến đây rất nhiều lần, anh cũng đã dạo quanh cả cái vườn trẻ này mấy bận rồi, nhưng chưa bao giờ tiến vào không gian gấp của Giác.

Tô Hạc Đình ngạc nhiên thay đổi ý nghĩ: Chẳng nhẽ chỉ mình mới vào được thôi sao? Điều kiện kích hoạt tiến vào không gian gấp chính là mình hả? Nhưng rốt cuộc mình với Giác có quan hệ gì mà nó lại tin tưởng mình tới vậy chứ?

Tạ Chẩm Thư nói: "Tôi đã xem mấy bức tranh sáp màu đó rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ghi chú của Giác."

Tô Hạc Đình nói: "Chắc là Giác bố trí như vậy rồi, cơ mà tôi thấy toàn tranh vẽ thỏ với sư tử thôi."

Tạ Chẩm Thư: "Ừm."

Tô Hạc Đình: "Sao anh lại ừm… Ừm là sao?"

Tạ Chẩm Thư nghiêng người, vì cao nên bóng anh bao trùm được cả Tô Hạc Đình. Anh bảo: "Tôi cũng thấy thế."

Trực giác mách bảo Tô Hạc Đình rằng Tạ Chẩm Thư biết rất nhiều chuyện, cậu bèn hỏi: "Hai con vật đó có hàm ý đặc biệt gì hả?"

Tạ Chẩm Thư đáp: "Trong thí nghiệm săn bắn có rất nhiều vật thí nghiệm, chỉ một vật thí nghiệm duy nhất còn sống, cậu có thể coi người còn sống đó là "thỏ" trong tranh."

Tô Hạc Đình biến sắc: "Tất cả vật thí nghiệm đều là người sống ư?"

Tạ Chẩm Thư đáp: "Ừ."

Tô Hạc Đình hỏi: "Thế "sư tử" là gì?"

Tạ Chẩm Thư: "

"Sư tử" cũng là một người."

Tô Hạc Đình hỏi: "Cũng là vật thí nghiệm à?"

Tạ Chẩm Thư đáp: "Không."

Tô Hạc Đình xem chừng rất nhẫn nại với những câu trả lời nhát gừng của anh, hỏi tiếp: "Thế người đó là gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!