Tô Hạc Đình thầm nhủ: Chắc chắn anh ta rất cảm động, chắc chắn anh ta sẽ muốn cảm ơn mình cho mà coi.
Nào ngờ Tạ Chẩm Thư lại nhìn đồng hồ rồi bảo: "Ừ, cậu cũng không tự thoát ra được."
Tô Hạc Đình: "…"
Tạ Chẩm Thư nói: "Nếu Giác gặp vấn đề thì ban ngày sẽ bất ổn, ở đây trời có thể chuyển tối bất kỳ lúc nào. Từ chỗ này đến điểm tái tạo tiếp theo cách hai cây, chúng ta lái xe đi."
Tô Hạc Đình rụt cằm vào trong cổ áo, chỉ "Ừ" bằng giọng mũi tính trả lời vẻ lạnh lùng.
Bãi đỗ xe của siêu thị là bãi lộ thiên nằm ngay bên cạnh. Hai người trèo qua tấm lưới sắt đơn giản rồi chọn một chiếc xe tải tải trọng cao. Tô Hạc Đình không muốn đạp ga một cái hất tung cả hai nên tự động ngồi luôn vào ghế phụ.
Giữa ban ngày, trên đường chỉ có mình xe của bọn họ đang chạy, lại còn không có đèn giao thông nên chỉ mấy phút đã tới nơi.
Tạ Chẩm Thư bảo: "Đi thôi."
Tô Hạc Đình tháo dây an toàn rồi xuống xe. Cậu giơ tay che nắng, nheo mắt quan sát trước mặt. Lát sau cậu lên tiếng: "Ô—nhà trẻ loài người!"
Giọng cậu mừng rỡ như thể đây là cái gì vui lắm.
Nơi đây là một nhà trẻ xây theo phong cách phục cổ, cửa sơn đỏ, trên trần ghi bốn chữ xiên xẹo "Nhà trẻ Tiểu Phác". Bốt bảo vệ hai bên xem chừng đã cũ, trên bàn bên trong còn đặt đài đang phát tin tức ngày xưa. Đối diện cửa trồng một luống hoa cắm rất nhiều biển hiệu hoạt hình ghi chữ "Quý trọng hoa cỏ". Ở phía cuối con đường lát đá là tòa lớp học màu xanh lam, cửa sổ cửa chính xây hình vòm, sơn đủ các màu sắc xinh xắn.
Hai người bước vào khu nhà trẻ, đi qua luống hoa, cất bước trên con đường đá.
Tô Hạc Đình có rất nhiều thắc mắc, cậu hỏi trước: "Cái gì kia?"
Tạ Chẩm Thư nhìn sang theo ngón tay Mèo, đáp: "Cầu trượt."
Vẻ mặt Tô Hạc Đình ngỡ ngàng: "Hở—?"
Một mẩu thế thôi á? Thế cũng trượt được á? Cậu duỗi chân một cái là kịch rồi.
Tô Hạc Đình hơi dừng lại, hỏi tiếp: "Kia là gì?"
Tạ Chẩm Thư nói: "Bập bênh."
Tô Hạc Đình: "Thì ra dài như vậy, cái này thì tôi biết, hai người cùng chơi."
Trên đường đá có mấy chiếc xe tí hon đang đỗ, Tạ Chẩm Thư đi vòng qua để tránh chúng, khóe mắt anh liếc thấy Tô Hạc Đình đi thẳng qua chúng, thậm chí còn ngó chằm chặp mấy chiếc xe, anh bèn chủ động cất tiếng: "Đấy là xe vặn."
Tai Mèo của Tô Hạc Đình rung nhẹ, cậu "Ồ" tiếng rồi không nhìn nữa, tưởng tượng nó thành một chiếc xe con kỳ cục mà mình sẽ vặn.
Thế giới mới không có đơn vị giáo dục trẻ em, trường học đã biến mất. Ngay từ thế giới cũ, chiến tranh liên miên đã khiến dân số loài người sụt giảm mạnh, tỉ lệ sinh các nơi giảm, thậm chí còn xuất hiện khu Đình Trệ bị bỏ hoang hoàn toàn. Nay khu sinh tồn khuyến khích người sống sót sinh con đẻ cái, song lại cấm người lai tiếp xúc với bất cứ trẻ con loài người nào.
Dù Hình Thiên đã cam kết sẽ gia tăng bảo vệ cho những gia đình có người mang thai nhưng số người sinh vẫn rất ít, nói tới cùng thì đời sống thiếu thốn, chỉ mỗi việc no bụng thôi cũng đã khó.
Sau khi biến thành người lai, Tô Hạc Đình chưa gặp trẻ con được bao lần. Sở dĩ cậu biết đây là nhà trẻ là bởi cậu đã từng ngồi xổm ở cửa siêu thị chơi trò chơi trí tuệ hoạt hình, trong đó có rất nhiều tranh ảnh thế giới cũ.
Tạ Chẩm Thư nói: "Trẻ con 3 đến 6 tuổi đi học ở đây."
Tô Hạc Đình nói: "Tôi biết nhà trẻ để làm gì mà, hệ thống Chủ thần xây nhà trẻ làm chi?"
Tạ Chẩm Thư mở cửa tòa lớp học: "Đây không phải do hệ thống Chủ thần xây."
Tô Hạc Đình theo vào trong, càng thấy kỳ lạ.
Không phải hệ thống Chủ thần thì chính là Giác, Giác xây nhà trẻ làm gì?
Tạ Chẩm Thư đến đầu cầu thang rồi bảo Tô Hạc Đình: "Điểm tái tạo nằm trong phòng chứa đồ trên tầng hai, cậu ở đây chờ tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!