Chương 41: Hữu nghị

Tư thế ngủ của Tô Hạc Đình xấu nên đầu cứ chúi xuống đất. Chốc chốc Tạ Chẩm Thư lại phải giơ tay kia lên đỡ đầu cậu về.

Có người lên tiếng trong máy liên lạc: "Chỉ huy, gọi Chỉ huy."

Tạ Chẩm Thư: "Ừ."

Đông Phương thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng bắt máy rồi! Em còn đang lo hai người rớt ra ngoài biên giới rồi chứ."

Đầu Tô Hạc Đình nhúc nhích rồi lại trượt xuống. Tạ Chẩm Thư bèn đưa tay đỡ mặt cậu, bảo Đông Phương: "Bọn tôi đang bên rìa thành phố. Người sống sót rút lui thuận lợi không?"

Đông Phương tránh đường cho Hoa Chi, đáp: "Tình hình không khả quan, ba mươi sáu người bị thương lúc nhà sập, bây giờ chúng ta đang cần thuốc."

Tạ Chẩm Thư nói: "Du Sính, đến điểm tái tạo lân cận tìm thuốc đi."

Du Sính đáp liền: "Rõ Chỉ huy!"

Tạ Chẩm Thư: "Cẩn thận đấy."

Du Sính thấm thía tầm quan trọng của nhiệm vụ nên đang định thưa "Vâng", nào ngờ kích động quá nên lại ợ một cái.

Tiểu Cố trêu cậu: "Há há! Gì mà sốt ruột thế?"

Mặt Du Sính đỏ lựng lên, cậu cuống quýt phân bua: "Xin lỗi! Cả đêm chưa ăn nên đói, đói quá."

Đông Phương: "Tôi cũng đói. Mấy điểm tái tạo gần đây sợ không đủ đồ ăn mà chia đâu. Chỉ huy, anh muốn bọn em mở rộng phạm vi lục soát không?"

Tạ Chẩm Thư nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Tôi sẽ đi tàu điện ngầm đến trạm Tam Vương để mang thức ăn về."

Trạm Tam Vương có vị trí rất chếch, ở đó có một siêu thị tái tạo đồ ăn, bãi đỗ xe bên ngoài cửa còn có những xe tải cỡ nhỏ thuận lợi cho việc vận chuyển. Bình thường nửa tháng Tạ Chẩm Thư sẽ đi một lần, song tình huống lần này đặc thù, trước khi đêm xuống anh phải kiếm đủ đồ ăn, đến đó là hợp nhất.

Bọn họ đã quen sống như vậy nên cũng biết bây giờ mình cần làm gì. Trong số những người sống sót cũng có người tình nguyện hỗ trợ duy trì trật tự, giải quyết một chút vấn đề sinh tồn. Họ chỉ trao đổi đơn giản mấy câu, nhưng không ai tắt máy, đây cũng là thói quen của những Người Chinh phục, mọi người phải luôn luôn giữ điện thoại để đề phòng tình huống bất trắc có thể cứu viện kịp thời, có điều Tạ Chẩm Thư cũng không nói nhiều.

Tiểu Cố nhỏ người nên đang đứng trên ghế để thay băng cho những người sống sót bị thương. Anh bảo: "Mấy hôm nay tôi cứ thèm thịt lợn xé ngư hương[1], nghĩ mà chảy cả nước miếng. Bao giờ hệ thống mới có thể hào phóng một tí nhỉ? Đừng có ngày nào cũng tái tạo cơm nắm nóng được không, tôi ăn mà sắp nôn được mất."

1.

Đông Phương đi sau lưng Hoa Chi, họ đang định dựng một cái lán tránh nóng ở đây. Nghe thế cậu bảo: "Ít ra cơm nắm nóng còn chọn được vị, chứ hồi đầu ở dưới lòng đất đúng là phát ngốt cả người, bữa nào cũng mì dinh dưỡng với nước xuýt không cái, em ăn mà sụt gần chục cân. Nói chung em vẫn nhớ mẹ nhất, cơm rang trứng mẹ làm đúng là đỉnh cao. Chi, còn em thì sao, muốn ăn cái gì?"

Hoa Chi nói: "Sủi cảo, sủi cảo Tết."

Tiểu Cổ hỏi: "Du Sính thì sao?"

Du Sính đói tới nỗi bụng réo òn ọt, cậu ôm bụng, vừa mới trèo lên xe, ngần ngừ đáp: "… Em quên hết mùi vị mấy món đó rồi, cho em cơm nắm vị tôm hùm đất sốt cay là được."

Mọi người đồng thanh kêu: "Đúng là!"

Du Sính ngại ngùng chữa: "Bánh kếp cuộn[2] đi! Hồi xưa em đi học ngoài cổng trường toàn bán cái này, lâu quá chưa ăn rồi mà vẫn thèm ghê."

2.

Bọn họ tự tưởng tượng để an ủi cái bụng, dựa vào miêu tả của nhau để hồi tưởng lại mùi vị. Đang kể hăng thì chợt nghe thấy tiếng bên phía Chỉ huy cắt ngang.

"Tôi đau mặt."

Cả bốn đồng loạt ngậm bặt, im thin thít như không tồn tại.

Tô Hạc Đình đã dậy, người chuếnh choáng, mặt vẫn đang tì trên tay Tạ Chẩm Thư. Cậu đã ngủ được mười mấy phút, mí mặt nặng trĩu, cảm tưởng mình còn mệt hơn trước. Cậu hơi hé mắt, dùng tư thế kỳ lạ này để nhìn thế giới rồi gọi: "Tạ Chẩm Thư."

Tạ Chẩm Thư hỏi: "Sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!