Chương 40: Vô địch

Chẳng ai nhìn rõ được Tô Hạc Đình đã chạy đến đó bằng cách nào, dường như Mèo di chuyển chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả những người có mặt đều không phản ứng kịp.

Đầu của Chúc Âm chúi xuống đất, nửa bên mặt nổ tung như đáp lại. Phần da trên mặt đêm tối nhanh chóng rơi ra để lộ những bánh răng máy móc phức tạp bên trong. Thiết bị phát thanh của nó đã bị hư tổn, tiếng nó nghe không tự nhiên như vừa nãy mà lại ngắt quãng như một cuộn băng bị kẹt.

Đứng trước Chúc Âm, Tô Hạc Đình chỉ bé bằng một que diêm, nhưng cậu đã rơi vào một trạng thái điên cuồng nào đó, bị cơn kích động xúi giục, cậu giơ tay lên nhắm vào Chúc Âm bắn liên tục một chặp.

Khẩu súng vô địch bắn "đoàng đoàng đoàng", linh kiện trên mặt Chúc Âm bị bắn rơi liên miên. Thiết bị phát thanh của nó đã hỏng hoàn toàn, chỉ còn lại âm thanh "rè rè" của dòng điện. Thiết bị xử lý thông tin trong đầu sau khi tính toán để phòng thủ xong thì từ bỏ phần đuôi, nhưng vì thế thiết bị bắn lại chuyển đổi cực nhanh, không cần dừng lại, vừa há miệng ra đã bắn luôn một phát!

—Đoàng!

Mặt đất rung lên, pháo cường lực nổ cháy tung cả một khoảnh đất, hơi nóng lập tức lật ngược cả hai lại.

Hai người lăn túm tụm vào nhau, Tô Hạc Đình bị sặc khói súng, cảm thấy miệng mình toàn bùn là bùn. Cậu "phì phì" hai tiếng, lớn giọng hỏi: "Nó mắc chứng gì vậy?!"

Tạ Chẩm Thư kéo cậu dậy: "Vỡ đầu!"

Không đợi cả hai kịp nói gì thêm, phát đạn thứ hai đã đến.

—Đoàng!!!

Đuôi của Tô Hạc Đình suýt chút nữa là bị đốt cháy xém, cậu lại bị cơn sóng khí quật ngã nhào về phía trước. Cả hai đồng thời lăn ra đất, nằm đó được nửa giây rồi cùng bò dậy chạy một cách cực kỳ ăn ý.

Những cơ quan bằng thép điều khiển cái đầu, chẳng mấy chốc nó đã trườn trên đất đuổi theo, liên tục bắn pháo cường lực.

Tô Hạc Đình hét: "Nó bị khùng rồi!"

Tạ Chẩm Thư nói: "Chạy mau!"

Hai người chạy hướng ngược lại phía đồng đội, dẫn Chúc Âm sang chỗ khác. Cảnh vật xung quanh bị ngọn lửa thiêu rụi, lửa cháy hừng hực. Chúc Âm có thể hoành hành trên đám phế tích mà không gặp trở ngại gì, nhưng do bên mặt đêm tối đã vỡ nát nên hiệu quả của "Im lặng" đang dần biến mất.

Máy liên lạc trong lỗ tai đang hồi phục với những tiếng "rè rè", Đông Phương dần dần nghe thấy mấy người sống sót đang kêu cứu. Cậu thu cơ quan thép lại, nhìn bóng Chúc Âm đã đi xa thì lùi lại vài bước xong lập tức xoay người lại, nói: "Tranh thủ đi gọi người đi, nhanh lên!"

Pháo cường lực của Chúc Âm bắn vào đường phố, khiến những thứ đồ linh tinh bị nghiền thành bột. Nhãn cầu khổng lồ của nó khóa chặt hai người đang chạy, mệnh lệnh đến từ thiết bị xử lý thông tin mang theo cơn phẫn nộ phi thường, làm nó trở nên mất bình tĩnh trên đường truy đuổi. Chỉ thấy nó vươn người lên rồi lại nặng nề thụp xuống, vài tiếng nổ "ruỳnh ruỳnh" vang lên, cả con đường đều đã sụp đổ!

Cơn cuồng phong "ào" một tiếng tạt qua, thổi bay Tô Hạc Đình. Tai và đuôi mèo lắc lư như điên, cậu lăn vòng vòng giữa âm thanh kinh thiên động địa rồi cả mèo đụng vào tấm khiên làm từ những mảnh hình thoi.

—Cứng thế!

Ngay giây sau pháo cường lực của Chúc Âm phụt tới, ánh sáng trắng lóe lên chói mắt trong đêm tối.

Vạt áo khoác của Tô Hạc Đình bị gió thổi lật ra, cậu kéo áo khoác xuống, chống một tay vào tấm khiên rồi quay đầu lại nhìn Chúc Âm giữa cơn gió dữ: "Chạy nữa thì qua ranh giới đó!"

Từ thành phố trở ra là vùng đất của Thần Ma, Tô Hạc Đình hiểu đơn giản đó là vùng cấm. Tối nay cậu không có dự định bước vào vùng cấm rồi lại đánh nhau với những thứ khác, tốt nhất là giải quyết Chúc Âm ở đây luôn.

Tạ Chẩm Thư cũng nghĩ như vậy, anh lùi về sau mấy bước rồi bất chợt thu tay lại. Tấm khiên sắt tan ra, Tô Hạc Đình an toàn tiếp đất. Cả hai xoay người lại, hướng mặt về phía Chúc Âm.

Chúc Âm tức giận há mồm ra, ý là muốn gầm lên nhưng tiếc thay thiết bị phát thanh của nó đã hỏng rồi, nhìn giống như đang phẫn nộ trong tuyệt vọng vậy.

Cánh tay sắt sau lưng Tạ Chẩm Thư gập lại, anh nói: "Đập vỡ đầu nó trước!"

Cánh tay sắt vung nắm đấm ra đánh trúng vào bên má Chúc Âm. Mắt khổng lồ của Chúc Âm híp lại, đây là cơ chế bảo hộ, cho thấy đầu nó đã bị thương nặng nên phải ưu tiên bảo vệ thiết bị xử lý thông tin trong đầu trước.

Chính lúc này!

Tạ Chẩm Sách hét: "Mèo!"

Tô Hạc Đình đáp: "Mèo cái gì mà mèo—anh không gọi tên tôi được chắc?!"

Vừa dứt lời Tô Hạc Đình đã bật lên. Chữ "X" trong mắt cải tạo xoay điên cuồng, cậu mà có động cơ thì chắc giờ đã nổ rần trời. Đạn đại bác oanh tạc tứ tung của Chúc Âm căn bản không thể ngăn được cậu, tốc độ của cậu đã vượt lên trên giới hạn, như thể chỉ trong một hơi thở đã vượt qua tầng tầng ngăn cách đến trước mặt Chúc Âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!