Chương 39: (Vô Đề)

Mười ngón tay của Du Sính co quắp, đau đến nỗi phải hít một hơi, cái chân vẫn chưa bị cuốn lấy của cậu đạp thẳng vào ma nữ đi đêm. Đầu ma nữ đi đêm bị đạp trúng, va vào cái đài điểu khiển đang chớp tắt. Hai tay nó ôm mặt, đau thương không chịu nổi, từ lồ ng ngực truyền ra tiếng khóc: "Về nhà đi…"

Du Sính lăn một vòng văng ra khỏi xe, dùng cơ thể đóng cửa xe lại. Bên trong ma nữ đi đêm đang đập vào cửa kính xe bằng cái chân dao, chẳng mấy chốc cái cửa đã vỡ ra. Mưa tuôn như thác đổ, Du Sính không quan tâm gì nữa, cậu lục lọi khắp nơi: "Kính, kính tôi!"

Tiểu Cố tháo chạy khỏi buồng xe, lăn xuống đất. Anh ta nghe thấy giọng của Du Sính, thế là nhặt cái kính đã te tua từ dưới đất lên nhét vào cho cậu, hét: "Đây này đây này, đừng tìm nữa!"

Du Sính lật đật đeo kính lên, một bên mắt đã vỡ còn bên kia thì toàn nước mưa. Cậu nhìn xung quanh qua vết mưa mờ mờ ảo ảo, vẻ mặt kinh ngạc: "Thứ này, lớn vậy…"

Từ phía Du Sính nhìn sang thì hoàn toàn không thể thấy được đầu của Chúc Âm. Cái đầu của nó ẩn trên bầu trời, chỉ có cơ thể đang di chuyển. Bốn phía đều là màu đỏ sẫm, chất lỏng vô danh trong đường ống dẫn dưới da chảy rất xiết, ấy là nguyên liệu để duy trì việc di chuyển cho cái thân hình khổng lồ của nó.

Ba bốn con ma nữ đi đêm leo lên xe bọc thép như những con nhện, cái chân dao cào ra tiếng "két". Mái tóc dài lê thê của chúng kéo lê trên mặt đất, đang chia ra tàn phá chiếc xe bọc thép rách nát hết cỡ này. Từng khuôn mặt tái nhợt bị mưa xối hệt như những con quỷ nước đang trôi lơ lửng trong màn mưa, chúng đang nhìn bọn họ đăm đăm.

Đông Phương nói: "Lần này chắc toi rồi."

Tô Hạc Đình đang bám trên lưng Tạ Chẩm Thư, thở rất nhẹ. Cậu hỏi: "Khi Chúc Âm mở mắt thì sẽ không còn "Im lặng" nhỉ?"

Tạ Chẩm Thư quay đầu lại trả lời: "Nó chỉ mở mắt trong mấy phút thôi."

Tô Hạc Đình nhìn chăm chú vào môi Tạ Chẩm Thư, cậu nhận ra từ "mấy phút". Chỉ mấy phút thì quá ngắn, hơn nữa còn quá nguy hiểm, dù thể cấy của cậu có hồi phục thì cũng không thể leo lên đầu Chúc Âm trong vòng có mấy phút được. Nhỡ mà đang đi được nửa đường lại chìm vào bóng tối thì sợ còn phải cần người khác cứu viện kìa.

Cánh tay máy của Đông Phương đã biến thành cơ quan thép, cậu thử kéo dây cung điện quang nhưng lại nhận ra là vô ích, bánh răng ở cùi chỏ xoay rất chậm, rõ ràng là cũng bị Chúc Âm ảnh hưởng. Cậu cười khổ: "Sợ là tôi không làm nổi cung nữa rồi, Chi ơi, em có thể ném mũi tên bằng tay được không?"

Hoa Chi xách một hộp mũi tên quang giáp, đầu ngẩng hết cỡ cũng không thấy được cái đầu của Chúc Âm. Hiếm khi thấy cô tỏ vẻ sợ hãi, cứ tưởng Đông Phương đang nói nghiêm túc: "Em không ném được đến đó đâu… Đầu nó cao quá."

Trong khi mấy người bọn họ còn đang ngửa đầu nhìn Chúc Âm thì những mảnh hình thoi của Tạ Chẩm Thư đã đột ngột rời khỏi người, tạo thành mọt tấm khiên khổng lồ.

"Oành—!"

Âm thanh này cứ như nổ ngay trên đầu, cơ thể của Chúc Âm quăng quật bừa bãi, chiếc xe bọc thép ở đằng sau đã bị nó nghiền nát. Mấy con ma nữ đi đêm không kịp chạy, thân thể mềm dẻo thoáng chốc dã biến thành một đám bùn nát, đến cả mấy cái chân dao cũng bị Chúc Âm nghiến thành giấy.

Tấm khiên khổng lồ của Tạ Chẩm Thư cũng chỉ tồn tại được hai giây, chỉ chớp mắt sau đã tan tác như tuyết rơi.

Chúc Âm vẫn đang di chuyển, cả khu đều đang rung dữ dội, âm thanh sụp đổ không ngừng len lỏi vào tai. Tiếng r3n rỉ của nó xuyên đến tận trời cao, cái đuôi quật tứ tung, chẳng biết là đang tức giận cái gì.

Thân mình Tiểu Cố thấp bé, đứng không vững, được Đông Phương dùng cơ quan thép nhấc lên. Anh ta ôm đầu kêu loạn lên: "Phải làm sao đây?! Tôi không thể chết được!"

Mặt đất lại sụt xuống lần nữa, sáu người họ đứng trước mặt Chúc Âm chỉ như những con kiến bé nhỏ, bị cơn gió Chúc Âm thổi ra tạt qua mà chẳng khác nào quay cuồng giữa sóng to gió lớn, nuốt phải mấy ngụm nước mưa xong cả đám đều sặc sụa.

Tạ Chẩm Thư nói: "Sắp đến ban ngày rồi."

Anh vừa dứt lời là Chúc Âm nghiêng đầu, trong chớp mắt đất trời đều chìm trong ánh sáng trắng.

Mắt cải tạo của Tô Hạc Đình sáng lên một chút, chữ "X" loáng thoáng hiện ra nhưng tai mèo vẫn không có phản ứng, vẫn còn trong trạng thái tắt âm. Thiết bị xử lý tin tức không hoạt động thì tín hiệu của cậu không thể truyền đến tứ chi, chỉ còn mỗi cảm giác choáng váng mãnh liệt, thậm chí còn thấy buồn nôn nữa.

—Phiền phức thật!

Tạ Chẩm Thư vung tay lên, mảnh hình thoi "choang" một cái biến thành một cây giáo dài quá mức bình thường. Anh nói: "Tiểu Cố mở đường đi!"

Cơ quan thép của Đông Phương chợt biến hình hình chữ "Y" đỡ toàn bộ sức nặng của Tiểu Cố, dây cung điện quang "xẹt" một tiếng nối vào, biến Tiểu Cố thành viên đạn nằm ngay giữa chữ "Y". Cậu quát một tiếng nặng nề: "Anh đi đi!"

Bánh răng nhanh chóng chuyển động cùng một tiếng "két", Đông Phương vung tay lên ném Tiểu Cổ ra.

Tiểu Cố bay lên, anh giơ hai tay giữa không trung nhắm ngay vào người Chúc Âm, hét to: "Mẹ mày!"

Hai cánh tay đại bác của anh ta bắn đạn ra trúng vào Chúc Âm. Nhiệt độ xung quanh tụt xuống, viên đạn phát nổ làm chậm tốc độ lưu thông của chất lỏng bên trong Chúc Âm.

Tạ Chẩm Thư không có đủ chỗ để chạy lấy đà, chỉ có thể đứng nguyên ở đó để ném giáo. Cây giáo rời tay cùng một tiếng "vút", chỉ trong giây lát đã phóng to hơn gấp mấy lần, mặc kệ gió táp mưa sa găm thẳng vào chỗ đạn bắn trúng Chúc Âm. Ngọn giáo c ắm vào da của Chúc Âm, ống dẫn chất lỏng vỡ tan như đáp lại, chất lỏng nóng tức thì ào ra.

Chúc Âm rất khó bị thương nên cũng đặc biệt sợ đau. Cơn đau xông thẳng lên óc nó, cái đầu va tán loạn vào những tòa cao ốc xung quanh, nó vừa kêu đau vừa quằn quại. Chất lỏng màu đỏ đậm đặc chảy ra, một thứ mùi cháy khét gay mũi cũng lan tới, mặt đất phát ra tiếng tan chảy "xèo xèo".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!