Chương 28: Rút kiếm

Tay dẫn chương trình hét to khuấy động bầu không khí: "Ẩn Sĩ cũng là tuyển thủ dùng "ảnh ảo"! Nhìn sau lưng anh ta kìa, đó là gì vậy? Ôi trời…" Hắn mở tra cứu tự động giữa tiếng kêu nhố nhăng, kéo một xấp giấy ra từ sau gáy hệt như làm ảo thuật rồi giơ giữa không trung để đọc, "Vậy mà lại là A Tu La khởi nguồn từ Phật giáo trong thế giới cũ đấy!"

Bởi vì là đánh thay nên thông tin liên quan đến Tạ Chẩm Thư rất ít ỏi, thêm nữa anh cũng cố tình giấu giếm nên tay dẫn chương trình chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Gã hề trang điểm lòe loẹt kêu ôi a loạn lên, tung hết giấy trong tay xuống đấu trường ảo. Những tờ giấy ấy biến thành các vụn sáng rồi chẳng mấy chốc đã tắt lịm. Gương mặt hắn ngập tràn vẻ phấn khích, hoa tay múa chân: "Đây là một ảnh ảo rất hiếm thấy! Các bạn xem đi, tối nay thật sự là một trải nghiệm tuyệt diệu! Nhìn bức tượng thần kia xem…"

Ẩn Sĩ kích động gõ vách ngăn điên cuồng, tiếc là Tô Hạc Đình không nghe thấy. Trên mặt cậu in đầy chữ "Biết ngay mà", tuy biểu cảm vẫn thản nhiên nhưng cái đuôi ve vẩy lại phản chủ, tim cậu đập thình thịch, chỉ tiếc không thể bật dậy ngay lúc này để cũng đổi cho mình một cái ảnh ảo ngầu lòi vô địch.

Ba mặt của A Tu La sau Tạ Chẩm Thư đều mang vẻ hung bạo, theo thứ tự lần lượt là "Phẫn Nộ", "Căm Ghét" và "Khát Máu", trong đó cái mặt "Khát Máu" đang quắc mắt lên một cách dữ tợn, miệng ngậm súng, một tay cầm kiếm một tay mang roi, đằng đằng sát khí. "Căm Ghét" thì treo vẻ lạnh lùng, đôi môi mím chặt, một tay mang khiên một tay kết ấn, thờ ơ đứng bên quan sát. Đôi mắt cọp của "Phẫn Nộ" trợn tròn, dáng vẻ như đang gầm thét, một tay giơ đại bác một tay cầm súng, giận dữ cực độ.

Ba gương mặt đứng đó im lìm, ngược lại càng có vẻ đáng sợ.

Phì Di vẫn còn đang ở trên sân, hai cơ thể vừa được kéo dài ngoằng của gã không cái nào có dạng người. Thân thể to lớn ấy phát ra những tiếng "lộc cộc" như kiểu có một đôi chân máy đang chạy. Cái đầu hóa rắn của gã không nhìn ra được biểu cảm gì, hai mắt đờ đẫn dường như cũng không hề quan tâm đ ến A Tu La.

Nhưng khi cơ thể của Phì Di trườn ra khỏi bóng tối, Tô Hạc Đình cũng không kìm được phải ngả người ra sau, thực sự quá bự rồi! Hệt như có hai con rắn khổng lồ đang chiếm cứ cả sân đấu, tràn ra cả phần rìa.

Trường đấu lặng ngắt.

Tô Hạc Đình không dùng điện cực, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng đã thấy không thở nổi. Những cái vảy của Phì Di sấn tới trước mặt, bởi vì quá giống thật nên khi gã đi qua Tô Hạc Đình thậm chí còn thấy được cái bóng mơ hồ của mình hiện lên trên lớp vảy khổng lồ trên đầu gã.

Âm thanh "lộc cộc lộc cộc" càng lúc càng gần.

Tô Hạc Đình trông thấy sáu cái chân của Phì Di, đó là những cái chân máy dài tận năm sáu mét, kim loại ở chỗ khớp xương sáng bóng khác thường, đang gian nan chống đỡ hai cái thân rắn của Phì Di.

Vì muốn đu kiểu biến lớn nên thân thể ảo của kẻ này đã hoàn toàn mất cân bằng, đừng nói là chiến đấu, thậm chí chỉ di chuyển cũng khó khăn. Cái đầu gã so với thân thể bên dưới có vẻ nhỏ xíu, nếu chỉ nhìn qua thì giống hệt như hai con rắn khổng lồ không đầu đang lắc lư.

Cuối cùng Phì Di cũng dừng lại, thân trước cao hơn hai mươi mét của gã vươn lên xấp xỉ khán đài. Vảy rắn trên người gã màu nâu to gần bằng người, có hai vạch thẳng ngắn trên phần lưng của hai thân thể, cứ như là một cặp mắt trên lưng gã.

Cái cảm giác kỳ quặc đã từng xuất hiện lúc đánh với Thân Vương lại nhen nhóm trong lòng Tô Hạc Đình.

"Ẩn Sĩ," giọng của Phì Di vang vọng, không giống như phát ra từ cái đầu, lưỡi của gã khá lớn, "xin… xin chỉ giáo."

Tay cầm kiếm của Tạ Chẩm Thư vẫn bất động, như thể không nghe thấy gì.

"Đánh tao đi," Phì Di lê cái đuôi bên phải quật vào vách tường vô hình trên sân đấu, giọng thờ ơ, "tao nhường mày một đòn."

Cái từ "nhường" này hình như đã k1ch thích Tạ Chẩm Thư, anh không chỉ không tiến lên mà còn lùi ra sau nửa bước. Anh ngửa cái mũ bảo hộ hình mặt quỷ lên, không nói tiếng nào, như thể đang nhìn Phì Di cách một lần mũ để đưa ra một lời thúc giục trong câm lặng.

Tay dẫn chương trình cười "Ha ha" một cách lúng túng, hắn nói: "Hai tuyển thủ đều rất khiêm nhường, không bằng chúng ta rút—"

Tay dẫn chương trình còn chưa dứt lời, thân trước của Phì Di đã áp sát với một tiếng ầm vang dội, gã nói: "Cảm ơn!"

Nước mưa bốn phía văng tóe, như thể trường đấu đã sụp đổ.

Tạ Chẩm Thư vẫn bất động, tay trái đè cán kiếm, A Tu La sau lưng bỗng nhiên chuyển mình, giơ ra mặt "Căm Ghét".

Sau đó một tiếng "rầm" vang lên!

Căm Ghét giơ tay ra đỡ, chống tấm khiên sắt xuống trước người Tạ Chẩm Thư, nghiêng người giúp anh chặn Phì Di.

Cơ thể của Phì Di bị kẹt lại, gương mặt trở nên hiểm ác, đầu hướng về phía Tạ Chẩm Thư.

Tay trái Tạ Chẩm Thư buông lỏng một chút, "Phẫn Nộ" bên trái A Tu La lập tức gầm lên, một tay giơ khẩu đại bác đơn nòng nhắm vào đầu Phì Di, b ắn ra một phát đạn kinh thiên động địa!

"Đoàng—!"

Đầu Phì Di bị đánh vẹo đi, nhưng những chiếc vảy nhỏ phủ kín mặt và cổ gã cũng giống như Rắn Lục, có thể đỡ được đạn ở khoảng cách gần như thế này.

Trên chiếc mũ bảo hộ hình mặt quỷ của Tạ Chẩm Thư có một cặp sừng, một bên sừng thòng chiếc chuông nhỏ. Anh đè thấp chuôi kiếm hơn, chuông phát ra tiếng "đing". "Phẫn Nộ" ngay lập tức trở nên giận dữ, bắn thêm một phát đại bác nữa vào Phì Di.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!