Chương 22: (Vô Đề)

—Ra thế.

Tô Hạc Đình không biểu cảm gì.

Cậu nhìn thành phố trống trải và nghĩ tới đôi mắt của Kiểm Sát Viên, nhận ra chút bi thương. Nhưng nỗi bi thương ấy xa vời cậu quá, tới nỗi nhất thời cậu không tìm được lời nào phù hợp để an ủi.

"Chết rồi thì chết thôi," Tiểu Cố lại xem chừng rất cởi mở, đi tiếp, "còn sống cũng chẳng vui vẻ đâu được, ngày nào thần ma cũng lượn lờ, sống kiểu này có trông mong được gì đâu."

Cuối con đường là một hầm đỗ xe, lúc bước vào Tô Hạc Đình liếc cái chòi canh, bên trong chẳng có mống nào, hệ thống định dạng thông tin trong này toàn để trưng bày.

Tiểu Cố đi qua hàng rào mà không cần cúi, anh ta men tường đi xuống, miệng vẫn kể tiếp: "Khổ là khổ mọi người phải làm ma điện tử, tan rã rồi đến tấm bia mộ còn chẳng có."

Bên trong hầm đỗ xe không có đèn, dưới đáy còn tối nữa. Hai người càng vào sâu càng thấy bí. Một thứ mùi mốc ẩm ướt lững lờ trôi trong không khí như nấm hầm rữa.

Đuôi Tô Hạc Đình khẽ phe phẩy, mũi đuôi biến thành ngọn đèn nhỏ. Ngọn đèn vẫy qua lại bên người để xua đi ít bóng tối. Cậu túm cổ áo Tiểu Cố nhẹ nhàng xách lên: "Anh hay đến đây à?"

"Ừ, xe ở đây dùng được." Hai chân Tiểu Cố nhấc bổng lên không trung, tiện đưa tay chỉ hướng, "Đi sâu vào một tí nữa, tôi nhớ trong đó có một con xe bọc thép mẫu T."

Hệ thống Chủ thần mắc chứng gì vậy? Đi tái tạo xe bọc thép ở đây?

Tô Hạc Đình vểnh tai mèo lên, ngoài tiếng bước chân của mình ra thì không nghe thấy động tĩnh nào khác. Cậu xách Tiểu Cố rồi nhảy qua cống thoát nước của hầm đỗ xe, tìm được chiếc xe bọc thép mẫu T.

"Lên xe." Tô Hạc Đình mở cửa xe nhét Tiểu Cố vào ghế phụ. Cậu thì ngồi vào ghế lái, phát hiện thẻ ID để khởi động xe đã để ngay bên cạnh. Cậu ngoái lại nhìn, ghế sau xếp ngay ngắn một dãy hòm vũ trang.

"Kỳ diệu phải không?" Tiểu Cố cũng ngoái lại, nửa nằm lên lưng ghế, "Trong nội thành có nhiều điểm vũ trang lắm, cứ đến sáng là sẽ tái tạo, tám mươi phần trăm vũ khí của bọn tôi đều lấy từ đây."

Tô Hạc Đình hỏi: "Mấy người thật sự không phải gián điệp hệ thống Chủ thần phái đi để thâm nhập vào nội bộ hả?"

Người trong Hình Thiên với nhau còn chẳng thân thiết cỡ này.

"Chẳng dám giấu gì, vấn đề này tôi cũng từng nghĩ đến rồi," Tiểu Cố quay về ngồi yên lại, "nghe đâu—"

Giọng anh ta chợt ngưng bặt.

Tô Hạc Đình phát hiện điều bất thường, bèn thình lình quay đầu qua, một gương mặt to bằng nửa người đang bò trên mặt kính.

Gương mặt ấy chằng chịt những nếp nhăn như kết quả của lão hóa tăng tốc. Hai con mắt lõm xuống đục ngầu một màu vàng bẩn tưởi, lúc nó chuyển động trông gớm như con thạch sùng, đã thế còn phát ra hiệu ứng âm thanh "òng ọc". Môi nó khô nứt nẻ, lúc há miệng nhìn được ánh sáng sắc lạnh, một thứ chất lỏng không rõ là gì ứa qua hàm răng: "Thịt…"

Tô Hạc Đình nổ máy luôn chẳng nghĩ ngợi. Cậu đạp chân ga làm xe lao "vù" ra bổ đầu vào đít con xe đằng trước.

Rốt cuộc Tiểu Cố cũng hét nốt câu: "Đi! Đi! Con này không đùa được đâu!"

Tô Hạc Đình đánh tay lái, đầu xe nặng nề quành trái, con xe bọc thép mẫu T va lệch chiếc xe đang đỗ bên cạnh.

"Rầm—"

Xe cộ xung quanh bị đụng xéo cả thân xe, lốp xe bọc thép xoay trên mặt đất nghe kin kít ghê tai.

Qua kính chiếu hậu, Tô Hạc Đình thấy mấy cái mặt đang bám vào sau xe, con nào con nấy đều trợn tròn những con mắt khổng lồ khô quắt.

"Tiểu Cố đây," Tiểu Cố nói vào máy liên lạc, "báo cáo, bọn tôi gặp sâu đen (1)!"

Cửa kính bên phía Tiểu Cố kêu "oành" tiếng, mặt con sâu đen hút chặt lên kính làm biến dạng cả ngũ quan. Nhìn gần mới thấy ánh sáng sắc bén bên trong khoang miệng nó là chi chít những mũi kim.

Đờ mờ con này mà tợp cho phát không đứt thì cũng tàn!

Kỹ năng lái xe của Tô Hạc Đình kém một cách lạ thường, quành lái là cả một thử thách với cậu, may mà đầu con xe mẫu T này đã được cải tiến để húc chướng ngại vật, cậu bèn dứt khoát đâm thẳng ra ngoài.

"Con này không có tứ chi, là sâu, sâu đó cậu biết không?! Đáy nó có giác m*t cực kì khó gỡ, ưa sống theo đàn… Sao ở đây lắm thế!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!