Mèo thì hồn nhiên chẳng hay biết, cái đuôi cứ gõ gõ bắn đầy nước. Đến lúc cậu sấy đã đời rồi thì Tạ Chẩm Thư đã chỉnh trang đâu ra đấy.
Đang năm giờ, sáng bảnh con mắt.
"Bai nha," Tô Hạc Đình cầm bộ đồ bảo hộ lên vẫy Tạ Chẩm Thư, "tí tôi phải ngủ bù, không tiễn được anh rồi."
Tạ Chẩm Thư gật đầu, sắp ra tới cửa thì nhớ ra gì đó nên lại quay lại. Trong hành lang lúc này đang không có khách, ánh đèn cam mềm mại rơi trên vai Tạ Chẩm Thư.
Anh bảo: "Thi đấu thuận lợi."
Cảnh này sao hơi quen.
Tô Hạc Đình ngạc nhiên đáp: "Cảm ơn đã chúc."
Tạ Chẩm Thư đóng cửa đi mất.
Tô Hạc Đình mặc đồ bảo hộ vào rồi cố tình nhấc cổ áo lên ngửi thử, mùi nước giặt thơm mát dễ chịu. Cậu cứ giữ nguyên tư thế đó đăm chiêu.
Đừng bảo là trùng hợp đến vậy nhé?
Hồi quen Ẩn Sĩ cậu có thấy quen tí nào đâu.
Nhưng Tạ Chẩm Thư cũng không thể vừa mở cửa vừa từng nói chuyện với cậu rồi—
Đêm mưa tầm tã bỗng hiện về trong đầu như mới tối qua. Ở cái khu trừng phạt quái đản ấy, có một người cũng từng nói chuyện với Tô Hạc Đình như vậy.
Người anh ta cao dong dỏng, bờ vai cũng rộng như thế, lạnh lùng bảo cậu.
Mời vào.
—Kiểm Sát Viên!
Lưng Tô Hạc Đình ớn lạnh. Cậu túm quần kéo lên rồi tức tốc kéo khóa, giày còn chưa kịp thay mà xỏ dép lê xông luôn ra khỏi cửa.
"Quý khách!"
Lũ người máy lùn tịt trong hành lang rối rít kêu lên lao sang hai bên tránh, đầu chúng bê khay, đèn đỏ kêu "bíp bíp bíp".
"Xin quý khách đừng chạy trong hành lang… Gọi quản lý đi… Hình như có khách say rượu…"
Tô Hạc Đình chẳng thấy tăm hơi Tạ Chẩm Thư đâu, tim cậu nện như trống dồn, nhưng không phải vì sợ, mà là vì một sự kích động không thể diễn tả bằng lời.
Cậu nghi thôi.
Tạ Chẩm Thư là Kiểm Sát Viên ư?
Không.
Tạ Chẩm Thư là người ư?
Tô Hạc Đình lê dép lao ra khỏi hành lang, đám người máy bám ngay đuôi. Chúng nó không chạy kịp Tô Hạc Đình, vừa í ới kêu "Thưa quý khách" vừa hồ hởi kéo đàn theo về phía trước. Tại vì hành lang không đủ rộng nên chúng nó chen nhung nhúc vào nhau, làm rơi hết khay trên đầu.
"Anh Mèo Con!" con người máy dẫn đầu bất thình lình nhảy ra đứng lù lù ở cửa, tay làm chữ "X" với Tô Hạc Đình, hô, "Xin anh dừng chạy, hãy chú ý an toàn…"
Tô Hạc Đình không giảm tốc mà cứ thế xông thẳng vào nó, đoạn bỗng nhảy lên, hai tay bám chắc vào cái xà ngang treo thẻ cầu nguyện rồi lẹ làng nhảy phóc qua con người máy, đáp đất ngon lành.
Cậu vén "xoẹt" rèm cửa lên ngó ra ngoài.
"—A di đà phật!" Hòa Thượng bị cái rèm thình lình vén lên dọa giật mình, từ lúc Rắn Lục bỏ đi tới giờ hắn vẫn chưa hết căng thẳng. Tới khi nhìn rõ là Tô Hạc Đình, cơ lưng gồng cứng của gã mới hơi thư giãn: "Cậu làm cái gì đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!