Tin đồn tử trận nhầm
Editor: Yang Hy
Thời gian trôi qua cái vèo. Mỗi ngày trôi qua, Cố Tình Thâm và Lý Trường Xuyên lại càng lo lắng hơn cho tình hình của Hà Minh và Phong Vạn Lý. Nhưng khổ nỗi, họ không thể rời khỏi vị trí canh giữ, vì nhiệm vụ phòng thủ mỗi ngày một gian nan, lại chẳng có lúc nào ngơi nghỉ. Ít thì một trận, nhiều thì hai trận, hôm nào mà không có chiến sự thì hôm đó chắc mặt trời mọc ở hướng tây.
Rồi lại đến một trận chiến định kỳ như thường lệ, mà lần này thì chẳng "thường lệ" chút nào. Bởi vì, mấy ông Thần quan già ở Thiên giới lật mặt phản bội!
Chỉ trong tích tắc, bao nhiêu cố gắng, hy sinh đổ mồ hôi sôi nước mắt bấy lâu nay tan thành mây khói.
Huyền Hồng dẫn theo một nhóm Thần quan ít ỏi không bị mấy ông già kia hạ mê dược, chạy trối ch. ết sang Ma giới. Trước tình huống đột ngột đó, Chu Minh Diệp, Huyền Hồng và các thành viên của đội trinh thám đang ngồi họp để xử lý khủng hoảng.
Chu Minh Diệp gõ ngón tay cộc cộc lên mặt bàn: "Bé Huyền Điểu, ta đã nói bao lần rồi, mấy ông thần cổ lỗ sĩ đó không thể giữ lại!"
"Ta cũng không ngờ họ thật sự sẽ phản bội… Ài, là ta suy tính không chu toàn."
"Cũng trách ta, lúc đầu không tiễn mấy ông đó về chầu trời luôn, để lại cơ hội cho chúng lật mặt." Chu Minh Diệp thở dài, "Còn cả Quỷ Gặp Sầu nữa… ta…"
Nguỵ Hằng đột nhiên xen vào: "Sư phụ, con tò mò từ lâu rồi, sao người lại gọi đội trưởng là Quỷ Gặp Rầu vậy?"
"À thì, thứ nhất là vì cậu ta cứ gặp đánh nhau là xông lên đầu tiên, trên chiến trường chẳng khác gì cái còi báo động di động, đánh nhau chẳng sợ ch. ết, kẻ địch nhìn thấy cậu ta là rầu. Thứ hai là "Quỷ Gặp Rầu" còn mang nghĩa như quả bồ hòn, có thể trừ tà đuổi quỷ, chuỗi 108 hạt kết lại có thể tiêu tai giải nghiệp."
Hắn ta nhìn mặt bàn, lại nói tiếp: "Nên ta đặt biệt danh này cho cậu ta, một phần vì cậu ta đánh đâu thắng đó khiến kẻ địch phải rầu thúi ruột, phần nữa là mong cậu ta như quả bồ hòn, trừ sạch quân phản loạn, và cuối cùng là để cậu ta xóa đi bóng ma diệt tộc năm xưa."
Một tiếng "Quỷ Gặp Rầu" ấy, gói ghém biết bao quan tâm mà Chu Minh Diệp chẳng tiện nói ra miệng. Đến cả Huyền Hồng, người yêu thân cận nhất của hắn cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến điều đó, đến mức phải hoài nghi, không chừng Chu Minh Diệp bịa đại ra cho có chuyện.
Thật ra, đúng là hắn bịa. Nhưng biết được điều đó, ngoài bé Huyền Điểu hiểu hắn thấu tim gan, thì còn ai nữa? Chu Minh Diệp cười thầm, ngọt như ăn đường phèn.
"Tôi không biết ngài tốt với tôi vậy đấy." Ngay lúc ấy, một giọng lạnh như băng đột ngột vang lên. Cả đám đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa, Hà Minh đang tựa vào khung cửa, mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lộ rõ mấy chữ: Tôi không tin.
Phong Vạn Lý thì đứng cạnh, cười toe toét như mặt trời tháng sáu: "Lão già bất tử kia, bịa chuyện đến nỗi đụng trúng chính chủ luôn rồi kìa!"
Căn phòng im phăng phắc vài giây. Rồi lúc Hà Minh và Phong Vạn Lý tưởng bọn họ đã quên mình, tất cả thành viên đội trinh thám lao tới, ôm chầm lấy hai người.
"Đội trưởng! Anh Phong! Hai người không sao thật rồi! Em biết mà! Em biết chắc mà!" Nguỵ Hằng nhảy cẫng lên, nước mắt giàn giụa.
Cố Tình Thâm cũng cười mà mắt ướt rượt, vừa lau vừa mắng: "Thật là, không sao cũng chẳng báo một tiếng! Hai người đúng là… chỉ biết chọc người ta khóc!"
Lý Trường Xuyên cười góp vui: "Làm tụi này lo sốt vó bao nhiêu ngày! Khai mau! Trốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đấy hả?"
Tần Dương cũng cười đến sáng cả mặt: "Đội trưởng, Lão Phong, lần này trốn việc hơi lâu nha, coi chừng bị trừ lương đó!"
Phong Vạn Lý hắng giọng làm bộ nghiêm túc: "Gì mà tuần trăng mật? Tôi là dốc lòng dốc sức, hết lòng tận tụy chăm sóc A… Ái da, A Minh!" Chưa nói hết câu đã bị Hà Minh thụi cho một chỏ rõ đau.
Hà Minh ho hai tiếng, mặc kệ Phong Vạn Lý nhăn nhó kháng nghị, vẫn giữ giọng đều đều như thường: "Tôi sau khi tiếp nhận hình phạt, cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng, nên phải vào trạng thái hôn mê để hồi phục."
Huyền Hồng nhanh chóng hỏi: "Vậy hiện tại thân thể cậu thế nào rồi?"
Phong Vạn Lý bá vai Hà Minh, vênh mặt khoe: "Yên tâm yên tâm! Có tôi nấu ăn bồi bổ, tận tình chăm sóc, giờ A Minh đủ sức đánh thêm hai mươi tên Huyền Tri Diệp nữa!"
Hà Minh liếc xéo cậu một cái: "Đừng nghe cậu ấy chém. Nhưng đúng là cơ thể tôi đã ổn rồi. Hơn nữa…" Anh nở một nụ cười tự tin mà chân thành, "Sau khi hoá giải hình phạt, năng lực của tôi cũng không còn bị Thiên Đạo hạn chế nữa. Thậm chí… ngay cả Sổ Nhân Quả cũng có thể hóa hình rồi."
Ngay sau đó, một đứa bé lanh lợi nhảy từ phía sau hai người ra, la lớn: "Đúng vậy! Chính là tiểu gia ta đây!"
Nói tới Sổ Nhân Quả, phải kể lại chuyện hôm sau khi Hà Minh tỉnh lại. Vừa tỉnh, trong đầu anh lại vang lên tiếng nói rộn ràng quen thuộc. Nhưng khi định hỏi nó tại sao sống lại thì mới nhận ra tiếng đó không đến từ trong đầu mà là từ bên cạnh...
Trước mặt Hà Minh là một đứa nhóc tóc ngắn, mặc áo len trắng, mặt cười hớn hở. Anh như bị mất khả năng nói chuyện, miệng hơi há ra nhưng không biết nên nói gì. Ngay cả Phong Vạn Lý lúc đó vừa bưng canh gà về cũng đứng như trời trồng.
"Ủa? Quên tiểu gia ta rồi hả? Ta là Sổ Nhân Quả đây!" Nhóc con toe toét: "Không ngờ thật! Hai người thực sự thay đổi được số mệnh rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!