Chương 43: (Vô Đề)

Điều đáng ngờ

Editor: Yang Hy

"Vừa nãy hình như tôi nghe thấy có ai đó bảo bói toán là trò lừa đảo giang hồ thì phải?" Thẩm Thường Đằng mặc vest bảnh bao, tay cầm chiếc quạt giấy vẽ tranh sơn thuỷ mực tàu che nửa khuôn mặt, "Thẩm mỗ sống ngần này năm, đây là lần đầu tiên có người dám nghi ngờ thuật bói của tôi đấy."

Thẩm Thường Đằng chậm rãi bước vào trụ sở của đội trinh thám, giọng điệu đầy ý cười: "Các bạn nhỏ, có biết là kỹ thuật bói toán của Hà Minh nhà các cậu cũng là do tôi dạy không?"

"Cuối cùng thì nhóc Ngụy nhà mình cũng gặp đối thủ rồi hả!"

Ngay lúc đó, Hà Minh và Phong Vạn Lý thong thả bước vào. Hà Minh vẻ mặt bất lực vỗ vai Phong Vạn Lý, không rõ đang nói với cậu ta hay nói với Thẩm Thường Đằng, hay là cả hai: "Đừng bắt nạt trẻ con nữa."

Ngụy Hằng năm nay đã hai mươi ba, bị gọi là "trẻ con" thì định phản bác, nhưng nghĩ lại người trước mặt sống cả ngàn năm, so với người ta thì mình đúng là trẻ ranh thật, thế là ngậm miệng không nói.

Cố Tình Thâm vội vã đứng ra xoa dịu: "Ngài Thẩm, thật ra nhóc Ngụy nhà chúng tôi tính tình thế đấy, không có ý gì đâu. Giống như lão Xuyên ấy, bùa chú của cậu ta không biết đã bị nhóc Ngụy bắt bẻ bao nhiêu lần rồi, cứ bảo là phản ứng hóa học thôi!"

Nhưng Thẩm Thường Đằng có vẻ chẳng mảy may bận tâm. Vừa thấy Hà Minh và Phong Vạn Lý, ánh mắt anh ta liền dán chặt vào hai người, còn "chậc chậc" hai tiếng, rồi cười đầy ẩn ý: "Tiểu Hà à, có phải cậu… không được đó chứ?"

Các nhân viên trong đội: ??? Là tụi tui nghĩ đúng rồi sao?

Phong Vạn Lý: "Không có nha! Tại sao mặc định tôi là người ở dưới vậy chứ!"

Khóe miệng Hà Minh co giật, cuối cùng không nhịn được hét lên: "Đây không phải là vấn đề!"

Thẩm Thường Đằng thấy vậy thì biết đủ, anh ta phe phẩy quạt, thảnh thơi ngồi xuống ghế như thể người vừa nói chuyện nhạy cảm kia không phải là mình.

Mấy người còn lại thì thi nhau bày ra vẻ hóng chuyện, ánh mắt như dán chặt vào Hà Minh và Phong Vạn Lý.

Phong Vạn Lý thấy thế liền dứt khoát nắm tay Hà Minh, mặt mày rạng rỡ tuyên bố: "Hì hì, mọi người nghe đây! A Minh, cũng chính là đội trưởng thân yêu của mọi người, giờ là người của tôi rồi nha!"

Sau một hồi im lặng là tiếng ồn ào và… tiếng Lý Trường Xuyên với Cố Tình Thâm quay sang đòi Ngụy Hằng trả tiền cá cược. Hà Minh với Phong Vạn Lý nhìn nhau, trong mắt cả hai đều đầy dấu chấm hỏi.

Đợi mấy người chia tiền xong xuôi, họ mới quay sang chúc phúc cho Hà Minh và Phong Vạn Lý… Đương nhiên, nhân tiện cũng bị Hà Minh chất vấn chuyện tụ tập đánh cược sau lưng sếp, khiến anh đỏ mặt. Nhưng cũng chỉ nói miệng thế thôi, chứ thật sự phạt thì cũng không dám, dù gì cũng bị Luật Lao động cản lại rồi.

Sau một hồi ồn ào, rốt cuộc mọi người cũng chịu bàn chuyện chính. Thẩm Thường Đằng lấy chiếc quạt xếp gõ nhịp trên tay: "Tình hình bây giờ rất mơ hồ. Tôi đoán trận chiến này là không tránh nổi, phải sớm sắp xếp bố trí để đến lúc đánh thì dễ thở hơn chút."

"Ừm, câu này đúng là thừa thật." Phong Vạn Lý không nhịn được chen ngang.

"Ồ?" Thẩm Thường Đằng ngẩn ra một chút, sau đó khẽ cười, chiếc quạt ngừng lại, tay kia không biết từ đâu lấy ra ba đồng tiền cổ: "Câu kia đúng là thừa, nhưng phần sau mới là chính nè."

Anh ta ném ba đồng xu lên bàn, kỳ lạ là cả ba đều dựng đứng, sau đó quay tròn như con quay rồi phân tán rơi xuống. Hà Minh nhìn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, quay sang nhìn Thẩm Thường Đằng, đợi anh ta giải thích.

"Tôi vừa gieo quẻ… để đoán phúc họa của chúng ta trong trận chiến này." Thẩm Thường Đằng chậm rãi nói, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Hà Minh, lông mày nhíu chặt: "Trong trận chiến sắp tới, cậu có một kiếp tử… Nếu vượt qua được, từ đây mọi trói buộc sẽ tan, bình an vô sự. Nhưng nếu không vượt được… sẽ là hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục."

Thẩm Thường Đằng nói không lớn, nhưng câu từ nặng nề như tiếng chuông cổ vang lên trong ngôi chùa vắng, dội thẳng vào lòng mọi người khiến tai ù đi, cả người như rơi vào băng tuyết, lạnh buốt đến tận xương.

Người duy nhất vẫn bình tĩnh là đương sự Hà Minh. Anh chỉ hơi nhíu mày rồi lập tức trở lại bình thường: "Tôi biết rồi."

"Đội trưởng…" Ngụy Hằng không nỡ: "Hay lần này anh đừng tham gia nữa, tụi em làm được mà."

Phong Vạn Lý nhìn Hà Minh, lo thì có lo, nhưng cậu biết tính người kia, chắc chắn không thể bỏ mặc đám trẻ này mà không nhúng tay vào. Mà nếu không cho đi, kiểu gì cũng lén theo, khi đó còn nguy hiểm hơn.

Nghĩ tới đây, Phong Vạn Lý đưa tay nắm lấy tay Hà Minh dưới gầm bàn, nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng cam đoan: "Em tôn trọng quyết định của anh. Nếu anh muốn đi, thì em sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ anh."

Nghe vậy, Hà Minh mỉm cười. Là một nụ cười dịu dàng như gió xuân, khiến cả đám đồng nghiệp tròn mắt nghi ngờ sếp bị tráo hồn, vì sếp họ trước giờ có dính dáng gì đến hai chữ "dịu dàng" đâu!

Thẩm Thường Đằng thì xòe quạt che mặt, "chậc chậc" hai tiếng: "Tình yêu khiến người ta thay đổi thật. Lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Hà cười như vậy đấy."

"Trận chiến lần này sẽ nguy hiểm hơn nhiều, lần trước ta đại thắng, rất có thể chỉ là một trong những chiến lược của Huyền Chi Diệp." Thẩm Thường Đằng thu lại ba đồng xu trên bàn, tiếp tục phân tích: "Năm đó, quân phản loạn từng bước bị đánh bại. Huyền Chi Diệp nhất định đã lập kế hoạch để khiến chúng ta quên đi ông ta. Ông ta dám làm vậy, chắc chắn là biết điều gì đó, nên cố tình bị phong ấn để chờ thời cơ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!