Tội tày trời, tội chồng thêm tội
Editor: Yang Hy
Phong Vạn Lý ôm một bó hồng to tướng, hiếm khi tỏ vẻ hồi hộp, đứng chôn chân trước cửa nhà Hà Minh.
Sáng nay đã được Lý Trường Xuyên mở lớp khai sáng, cậu cuối cùng cũng ngộ ra lòng mình, lập tức khởi động kế hoạch theo đuổi anh người yêu. Dù gì tính cậu xưa nay vẫn luôn "nghĩ là làm", nói theo ngôn ngữ hiện đại là "tay nhanh hơn não".
Vừa gõ cửa xong, trong lúc còn đang thấp thỏm đoán xem Hà Minh sẽ phản ứng thế nào, liệu có thấy phiền không, có chịu nổi trò sến súa này không, thì cánh cửa đã mở ra. Khi thấy bó hoa trong tay Phong Vạn Lý, Hà Minh lập tức nhớ tới buổi "tư vấn" ban sáng, mặt bắt đầu đỏ lên như cà chua chín.
Hà Minh ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ thản nhiên hỏi: "Cái này… ừm… cho tôi à?"
"Ờ, tặng anh đấy." Phong Vạn Lý nhìn vẻ lúng túng của Hà Minh, thấy đáng yêu không tả nổi, hồi hộp trong lòng lập tức tan biến sạch sẽ. Cậu nở nụ cười sáng chói như ánh nắng đầu xuân, nói: "Không mời tôi vào nhà ngồi chơi à? Dù sao thì…"
Cậu nháy mắt một cái, cười toe toét: "Hôm qua anh vừa đồng ý sau này sẽ ở bên tôi mà, nhớ không?"
"Ở bên ai cơ?"
Một giọng đàn ông xa lạ vang lên phía sau khiến cả hai cứng đơ như tượng đá. Một người đàn ông cầm quạt giấy vẽ thủy mặc lượn lờ bước tới bên cạnh Hà Minh, nhìn Phong Vạn Lý rồi nở nụ cười đầy hàm ý: "Ừm… Nhìn cũng được đấy, trông hai người cũng xứng đôi ghê."
Thẩm Thường Đằng được toại nguyện khi thấy mặt Hà Minh đỏ ửng hơn nữa, vừa lấy quạt che miệng cười, vừa đon đả chào mời: "Thôi nào, mau mời bạn trai nhỏ của cậu vào nhà đi. À mà… quý danh là gì thế?"
Phong Vạn Lý mặt dày có tiếng, lập tức thu lại vẻ ngạc nhiên, thay bằng nụ cười tự tin như doanh nhân thành đạt: "Tôi tên là Phong Vạn Lý."
"Ồ, cậu Phong. Tại hạ họ Thẩm, nói chuyện hơi thẳng, mong cậu bỏ quá cho nhé. Nhưng mà…" Thẩm Thường Đằng liếc bó hoa, ánh mắt mang đầy sự "không biết nói sao": "Lần đầu đi tán người ta à? Kiểu này… cũng gần gũi đấy."
Phong Vạn Lý: ???
May mà Hà Minh kịp phản ứng, nhận lấy bó hoa rồi liếc Thẩm Thường Đằng một cái: "Đừng chọc nữa. Một ngàn năm rồi mà anh vẫn thích trêu tôi hả?"
Rồi quay sang Phong Vạn Lý: "Vạn Lý, vào nhà đi."
Thẩm Thường Đằng thì như được tiếp sức, tiếp tục trêu: "Thấy chưa, thấy chưa, Tiểu Hà nhà chúng ta vừa thấy người yêu là quên bạn bè liền."
Hà Minh giật giật khoé môi, rõ ràng là sắp bùng cháy tới nơi. Thẩm Thường Đằng biết điều, dừng lại đúng lúc và chuyển chủ đề.
Anh ta nghiêm mặt, gập quạt lại, nói: "Việc cấp bách bây giờ là phải khôi phục trí nhớ cho mọi người, nhưng pháp thuật của Huyền Tri Diệp không dễ gỡ đâu."
Hà Minh nghe đến chuyện chính thì lập tức nghiêm túc lại: "Tộc tôi sống bên bờ sông Vong Xuyên, giỏi nhất là pháp thuật liên quan đến ký ức. Có điều…"
"Có điều là hiện giờ dù cậu biết cách, cũng không thể thi triển được." Thẩm Thường Đằng mở bàn tay, trong đó là ba đồng xu: "Cậu đã làm gì đến mức bị trời giáng hình phạt vậy?"
"Tôi không biết."
Thẩm Thường Đằng nhìn thẳng vào mắt Hà Minh. Câu "không biết" nghe có vẻ bình thường, nhưng anh ta cứ cảm thấy có điều gì đó sai sai. Dù pháp lực có mạnh đến đâu, cũng rất khó phạm lỗi tới mức bị trời phạt, vượt qua cả quyền của Thiên Đế… Vậy Hà Minh đã làm gì? Làm như thế nào? Nếu là vô thức, vậy thì… Hà Minh không bị trời trừng phạt sẽ mạnh đến mức nào?
Phong Vạn Lý thấy không khí trầm xuống thì có hơi ngại, cậu cầm chén trà uống đại một ngụm. Vừa đặt xuống đã thấy cả hai người kia nhìn chằm chằm vào mình.
"Ơ? Nhìn gì tôi thế?"
Thẩm Thường Đằng cười rất sảng khoái, anh ta nhìn qua Hà Minh, rồi lại nhìn Phong Vạn Lý, phe phẩy quạt như đang trong vở tuồng cổ: "Tiểu Hà à, tới lúc hai người làm đám cưới thì đừng quên mời tôi nhé!"
Phong Vạn Lý: ???
Hà Minh thở dài: "Cậu vừa uống nhầm trà của tôi rồi… Còn ngài Thẩm, đừng nghĩ nhiều nữa. Giữa tôi với Vạn Lý chẳng có gì đâu."
"Tiểu Hà à, cậu nói câu đó sau khi Vạn Lý vừa bảo hôm qua hai người mới ở bên nhau đấy, cậu không thấy mình giống trai tồi lắm hả?" Thẩm Thường Đằng cười khúc khích.
Hà Minh: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!